Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đen đến mức gần như nhỏ ra được mực. Anh vẫn luôn biết trên đời này có chuyện ép mua ép bán, nhưng anh chưa từng nghĩ tới có người dám làm chuyện đó với anh.

Đương nhiên trước đó cũng có những cô gái muốn nhào vào lòng anh, cố gắng bò lên giường anh. Tất nhiên, kết cục của những cô gái đó đều là thê thảm trong thê thảm.

Nhưng đối với cô gái vô liêm sỉ hết mức trước mặt, anh phát hiện mình lại không thể tàn nhẫn được.

Anh nghĩ, nguyên nhân chắc là đêm nay anh đã bị cô chuốc cho thứ gì đó, khiến cơ thể của anh không kiềm chế được, ngay cả trái tim anh cũng mềm mại một cách lạ thường.

Đôi môi cô thật sự rất mềm, lại còn rất ngọt nữa.

Cô gái này dám chủ động dán lên người anh, anh rất muốn dứt khoát ném cô vào gầm xe, nhưng khoảnh khắc môi cô chạm lên môi mình, trong lòng Lưu Thiên Hàn lại sinh ra sự rung động trước nay chưa từng có.

Anh muốn đảo khách thành chủ.

Lưu Thiên Hàn nghĩ như vậy, và anh cũng thật sự làm vậy luôn.

Anh không thể tự điều khiển mình nữa.

Bên đường có chiếc xe chạy ngang qua, ánh đèn chiếu vào mặt anh. Lưu Thiên Hàn như tỉnh lại từ trong mộng, chợt nhớ ra cô buôn bán cái gì.

Loại phụ nữ buôn bán thứ đó, không biết đã phục vụ bao nhiêu người đàn ông rồi. Một cơ thể dơ bẩn như vậy, nếu anh chạm vào thì sẽ buồn nôn cả đời!

Thế nên, cho dù cô có bản lĩnh làm anh không tự chủ được, anh cũng không thể để cô thành công khiến mình buồn nôn cả đời được!

Lưu Thiên Hàn đột nhiên đẩy Nhan Nhã Tịnh ra, anh từ trên cao nhìn xuống cô, trong đôi mắt không còn sự cuồng nhiệt vừa rồi nữa, chỉ có cái lạnh thấu xương.

Đôi mắt Nhan Nhã Tịnh rưng rưng nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ khó hiểu: “Anh Lưu, tại sao anh…”

“Tại sao tôi không đụng vào cô chứ gì?”

Lưu Thiên Hàn châm điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.

Trong làn khói mù mịt, khuôn mặt đẹp trai của anh hơi mơ hồ. Cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng toát ra từ anh.

“Tôi sợ bị lây bệnh.”



Giọng nói của Lưu Thiên Hàn tàn nhẫn đến mức giống như tu la đến từ địa ngục vô gian: “Một người phụ nữ bán hoa như cô, ai biết trên người có bệnh kín gì! Tôi sợ bẩn!”

Anh sợ bị lây bệnh, lại còn chê cô bẩn…

Đột nhiên, Nhan Nhã Tịnh không còn sức lực để tiếp tục quyến rũ anh nữa. Cô sững người nhìn anh, không nói nên lời, lòng như bị dao cắt, không thể thở nổi.

Vốn dĩ cô đã không thở nổi rồi, mùi thuốc lá lại càng khiến cô khó thở.

Nhan Nhã Tịnh không ngừng ho khan, ho đến mức nước mắt cũng sắp trào ra, nhưng cô vẫn không ngừng ho.

Cô ho đến khó chịu, cũng tủi thân đến khó chịu.

Trước kia, anh Lưu cũng có thói quen hút thuốc, nhưng sau khi biết cô không thích ngửi mùi khói thuốc, anh gần như không bao giờ hút thuốc trước mặt cô nữa.

Anh Lưu tốt như vậy, cho dù làm gì cũng đều đặt mình vào vị trí của cô để suy nghĩ cho cô, anh sẽ không để cô rơi nước mắt, càng không chê cô bẩn.

Đầu ngón tay Nhan Nhã Tịnh run lên, cô run rẩy mặc quần áo của mình vào. Thậm chí cúc áo bên trong còn chưa cài, cô cũng không để ý.

Cô đánh mắt nhìn chiếc áo vest của Lưu Thiên Hàn, lập tức kéo qua, từng chút từng chút mặc vào người mình.

Cô hắng giọng, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh hơn một chút: “Anh Lưu, áo tôi không tìm lại được nữa rồi, mượn áo khoác của anh dùng trước nhé!”

“Anh yên tâm, tôi biết anh chê tôi bẩn. Cái áo vest này tôi sẽ không trả lại, sẽ đưa tiền cho anh luôn.”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh mở cửa xe bên kia định xuống xe.

Cô cũng không định từ bỏ anh Lưu, cô thích anh như vậy, cho dù khó khăn thế nào cô cũng không thể buông tay.

Chỉ là, tối hôm nay trong lòng cô rất hỗn loạn, cô phải cho mình một chút thời gian để bình tĩnh lại đã. Chỉ sau khi bình tĩnh lại, cô mới có thể có sục sôi ý chí chiến đấu để theo đuổi anh trở về.

Lưu Thiên Hàn chưa bao giờ là một người lương thiện, nhưng nhìn thấy sự thê lương và đau đớn trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Nhan Nhã Tịnh, trái tim anh đột nhiên đau như bị xẻo đi từng khúc.

Không thể kiềm chế được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, anh đột nhiên kéo cô lại ghế sau, đôi môi mỏng lập tức phủ xuống.

Trong trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn một cô gái như vậy. Nhưng cảm giác này lại quen thuộc đến khó tả.

Quen thuộc đến mức anh muốn ngừng mà không được.



Nghĩ đến lúc nãy anh nhục mạ mình, ban đầu trong lòng Nhan Nhã Tịnh còn có chút khó chịu. Nhưng dần dần, tất cả sự khó chịu trong lòng cô gần như đều biến mất trong nụ hôn này của anh.

Sao cô lại thích anh như vậy chứ! Dường như có bày tỏ thế nào cũng không đủ.

Anh chê cô bẩn cũng được, trong mắt anh có người khác cũng không sao. Trái tim cô vẫn luôn hướng về phía anh, cả đời cũng sẽ không thay đổi.

“Anh Lưu, em yêu anh…”

Nhan Nhã Tịnh nhỏ giọng thì thầm, trong mắt dâng lên niềm vui không hề che giấu. Đa số những tình yêu thời học sinh đều trong sáng mà rực rỡ, nhưng nam nữ trưởng thành thì không thể nào yêu đương theo kiểu thuần khiết không có nhu cầu tình dục được.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, chỉ cần bọn họ phá bỏ tầng quan hệ đó, thì cho dù anh vẫn không thể nào nhớ ra cô, nhưng giữa bọn họ sẽ có sự ràng buộc không cắt đứt được.

Cho nên, tối nay cô không ngừng cố gắng, khiến anh không nghĩ đến việc hất cô ra nữa.

Cô cảm thấy, lần này là cơ hội tốt nhất của mình.

Thế nhưng, cô còn chưa kịp hành động thì điện thoại của Lưu Thiên Hàn đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông dồn dập khiến người đàn ông đang mất kiểm soát lập tức tỉnh táo lại.

Anh cầm điện thoại lên, từ góc độ của Nhan Nhã Tịnh, cô có thể thấy rõ đây là cuộc gọi từ Cung Tư Mỹ.


Trong điện thoại truyền tới giọng nói trong trẻo dễ nghe của Cung Tư Mỹ: “Anh Gia Thành, em sắp lên máy bay rồi, anh phải nhớ em đó nhé! Còn nữa, không cho phép anh bị tiểu yêu tinh bên ngoài làm mê mẩn đâu đấy!”


Nhan Nhã Tịnh cách Lưu Thiên Hàn rất gần, cô có thể nghe rõ giọng nói của Cung Tư Mỹ ở đầu bên kia điện thoại. Cô thật sự chờ mong Lưu Thiên Hàn có thể nói với Cung Tư Mỹ ở bên kia một câu, tôi đã bị tiểu yêu tinh mê hoặc rồi.


Đáng tiếc Lưu Thiên Hàn lại không nói những lời này, anh chỉ hờ hững nói: “Ừ.”


Một chữ đơn giản như vậy đã thể hiện rõ lòng chung thủy với Cung Tư Mỹ, cũng đá cô ra ngoài.


Nghĩ đến trước đó có một lần cô gọi điện thoại cho anh Lưu, người nghe điện thoại là Cung Tư Mỹ. Cung Tư Mỹ còn cố tình làm ra giọng điệu không bình thường, chia rẽ tình cảm của cô và anh Lưu. Nhan Nhã Tịnh đột nhiên sinh lòng tà ác.


Cô ỏn à ỏn ẻn lên tiếng, đến chính cô cũng nổi da gà.


“Anh Lưu, anh giỏi quá! Anh Lưu, a…”\u0001

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK