Nhìn cảnh tượng khó coi trong phòng, nghe thấy giọng nói của Doãn Uy, Tôn Lệ như bị sét đánh, cô không ngờ được rằng Doãn Uy đã gian díu với Trương Khả Hân từ lâu rồi, hơn nữa Trương Khả Hân còn từng phá thai vì Doãn Uy.
Điều càng khiến cô suy sụp đó là lúc Doãn Uy nhắc tới cô lại dùng từ con lợn ngu ngốc.
Hóa ra thanh xuân mười năm, sự trao đi không hề giữ lại chút gì chỉ đổi lấy một tiếng con lợn ngu ngốc của anh ta.
Tôn Lệ không thể diễn tả được tâm trạng của mình ngay lúc này, trước đây yêu Doãn Uy đến mức nào thì giờ đây hận đến mức đó.
Cô hận không thể lao vào trong phòng của cô và Doãn Uy, xé rách mặt đôi mèo mả gà đồng này, nhưng cuối cùng, cô vẫn nhịn lại.
Bởi vì cô còn nghe thấy Trương Khả Hân và Doãn Uy bàn bạc với nhau, muốn tìm cách để đoạt tài sản của cô, khiến cô phải trắng tay rời đi.
Đúng vậy, Tôn Lệ có rất nhiều tiền, làm việc trong giới giải trí lâu như vậy, đã thế cô vốn có xuất thân giàu có, bây giờ tài sản của cô ít nhất cũng phải gần trăm tỉ.
Trước đây cô sẵn sàng tiêu tất cả tiền của mình cho Doãn Uy, chuyện kinh doanh của Doãn Uy thất bại hết lần này đến lần khác, đều là dùng tiền của bản thân cô bù vào.
Nhưng sau khi nhìn rõ được bộ mặt thật của Doãn Uy, cô không thể để đôi nam nữ chó má này nuốt số tiền vốn dĩ thuộc về cô một cách thoải mái như thế, cho dù có ly hôn thì người trắng tay rời đi cũng nên là Doãn Uy.
Khi đó Tôn Lệ ép bản thân phải bình tĩnh, cô muốn chụp lại ảnh của Doãn Uy và Trương Khả Hân, giữ lại bằng chứng, nhưng tối nay thật không khéo, điện thoại cô lại hết pin.
Cô sợ nếu tiếp tục ở trong nhà sẽ đánh rắn động cỏ, vậy là bèn đè nén lại tất cả sự không cam lòng trong lòng xuống, cắn răng rời đi.
Phụ nữ đang chìm trong tình yêu có những lúc giống như một kẻ ngốc vậy, nhưng người phụ nữ từng bị tình yêu khiến cho tổn thương lại lý trí đến đáng sợ.
Tôn Lệ lúc này, lý trí đến mức đến chính cô cũng cảm thấy sợ hãi.
Chỉ cần Doãn Uy và Trương Khả Hân tưởng rằng cô không biết chuyện của bọn họ thì kiểu gì cô cũng sẽ tìm được cơ hội khiến bộ mặt xấu xí của bọn chúng không thể che giấu nổi.
Kể hết chuyện mình gặp phải với Nhan Nhã Tịnh xong, đôi mắt Tôn Lệ đã ướt đẫm nước mắt, uống rượu quá nhiều khiến cơ thể của cô ấy hơi lảo đảo, cô ấy dựa lên người Nhan Nhã Tịnh cười điên cuồng.
“Bác sĩ Nhan, không, sau này chị cứ gọi em là Nhã Tịnh nhé! Nhã Tịnh, người bên gối mà chị yêu mười năm, người bên gối mà chị móc tim móc phổi ra yêu, hóa ra vẫn luôn tính toán để chị trắng tay rời đi! Em nói xem, có phải chị rất ngu ngốc rất ngây thơ không?”
“Chị Tôn, chị đừng như vậy! Loại đàn ông cặn bã đó sẽ không có kết cục tốt đâu!” Nhan Nhã Tịnh khẽ vỗ lên vai Tôn Lệ, an ủi cô ấy.
“Đúng, anh ta sẽ không có kết cục tốt đâu! Anh ta phản bội tình cảm của chị và anh ta, anh ta sẽ không có kết cục tốt đâu!” Tôn Lệ phá lên cười: “Nhưng anh ta nói sẽ tìm cách để chị trắng tay trời đi, em nói xem, anh ta sẽ khiến chị trắng tay rời đi như thế nào đây?”
“Chị Tôn, cho dù anh ta dùng cách gì thì anh ta đều sẽ không thực hiện được! Chị lắp camera trong nhà đi, chỉ cần quay lại video thân mật của anh ta và Trương Khả Hân thì bọn họ sẽ không gây nên được sóng gió gì hết!”
“Đúng vậy, chị phải lắp camera! Chị không thể để anh ta lừa gạt tình cảm của chị, còn lừa cả tiền tôi vất vả kiếm được đi nuôi con đàn bà khác được!” Giọng nói của Tôn Lệ đột nhiên trở nên vô cùng trầm: “Nhưng không còn tình yêu nữa, chị còn cần nhiều tiền như vậy để làm gì nữa đâu!”
“Chị Tôn, chị không thể nghĩ như vậy được! Cho dù chị có ném tiền đi cũng không nên để đôi nam nữ chó má kia được sung sướng!” Nhan Nhã Tịnh dồn sức nắm lấy tay Tôn Lệ: “Chị Tôn, cố lên nhé, chị nhìn rõ được bộ mặt thật của tên đàn ông kia từ sớm cũng coi như kịp thời ngăn lại tổn hại! Chị còn trẻ như thế này, chị chắc chắn sẽ gặp được người càng tốt hơn!”
Tôn Lệ nhìn bàn tay trắng nõn nắm lấy tay cô ấy của Nhan Nhã Tịnh, đời người, có những lúc thực cảm thấy rất kì diệu, vào lúc cô ấy bất lực bi thảm nhất, người sưởi ấm cô ấy không phải là những chị em tốt cả ngày nịnh hót khen ngợi cô ấy mà lại là Nhan Nhã Tịnh không có quan hệ sâu đậm gì với cô ấy cả.
Ánh mắt của Tôn Lệ có hơi mê man, hít sâu một hơi, không để nước mắt vô dụng chảy xuống.
Nhan Nhã Tịnh không nhìn nổi cô ấy khó chịu như vậy, tiếp tục vắt hết óc để an ủi cô ấy: “Chị Tôn, chị tốt như vậy, chắc chắn sẽ gặp được người đàn ông thực sự tốt với chị! Chị Tôn, tái ông mất ngựa chưa chắc đã không phải phúc, vứt bỏ tên đàn ông cặn bã mới có cơ hội để ôm đàn ông tốt được!”
Gặp được người đàn ông thực sự tốt với cô ấy ư?
Tôn Lệ không dám suy nghĩ viển vông.
Cô ấy phải tốn mất mười năm mới nhìn rõ được người đàn ông mà cô ấy yêu rốt cuộc là người hay là chó. Đời người có bao nhiêu lần mười năm chứ?
Cô ấy thực sự không dám đánh cược nữa!
Tôn Lệ không muốn nghĩ nhiều nữa, cô ấy vờ tỏ ra thoải mái, ngẩng mặt lên: “Nào, Nhã Thịnh, chúng ta uống rượu đi! Tối hôm nay chúng ta không say không về!”
Nhớ tới gì đó, Tôn Lệ lại cười híp mắt nói: “Nhã Tịnh, nghe nói Lam Điều mới có một đám trai bao mới tới đây, người nào người đấy non mơn mởn như muốn chảy nước, để chị gọi vài người, đêm nay chúng ta chơi tới bến luôn!”
“Chị Tôn...”
Nhan Nhã Tịnh vừa định khuyên Tôn Lệ đừng có bung lụa như thế thì cửa phòng riêng đã bị đẩy ra.
Mười mấy người đàn ông mặc đồng phục giống nhau đi vào phòng riêng, mỉm cười vô cùng xán lạn ngồi xuống bên cạnh cô và Tôn Lệ.
Vẻ mặt của Nhan Nhã Tịnh lập tức cứng đờ.
Đây là mấy người mà Tôn Lệ nói à, rõ ràng là mười mấy người luôn đó!
Thực ra trai bao của Lam Điều đều rất đơn thuần, Tôn Lệ gọi bọn họ vào thực sự không phải là để làm chuyện không đứng đắn gì, chỉ đơn giản là bảo bọn họ uống rượu cùng cô ấy và Nhan Nhã Tịnh thôi.
Những anh trai bao này cũng rất biết cách chọc người khác vui vẻ, bọn họ nhìn ra được tâm trạng của Tôn Lệ và Nhan Nhã Tịnh đều không tốt nên kể đủ loại chuyện khiến người khác phải ôm bụng cười, cười đến mức Nhan Nhã Tịnh và Tôn Lệ suýt chút nữa thì tắt thở.
Bọn họ đi vào để uống rượu cùng, đương nhiên sẽ không quên công việc của mình. Thực ra Nhan Nhã Tịnh không dám uống nhiều rượu quá, nhưng bọn họ khiến người khác quá vui vẻ, kể mấy câu chuyện xong thì mấy ly rượu đã vào bụng cô rồi.
Phòng riêng đột nhiên có nhiều đàn ông vào như vậy, Nhan Nhã Tịnh có hơi xấu hổ, lúc chơi cô cũng không thả lỏng lắm. Nhưng sau khi uống rượu vào Nhan Nhã Tịnh lập trực đạt đến trạng thái tấu hề bung lụa bản thân luôn, cười như tên ngốc nhà địa chủ, túm chặt lấy tay cậu trai ngồi bên cạnh cô, nhất quyết muốn xem bói cho cậu ta.
Nhan Nhã Tịnh hứng khởi bói vài quẻ cho bọn họ xong lại kéo bọn họ chơi đấu địa chủ.
Đấu địa chủ chỉ cần ba người, nhưng Nhan Nhã Tịnh đếm mãi vẫn không đếm được ba người.
Đếm mãi đếm mãi Nhan Nhã Tịnh liền cáu kỉnh, sao mà cứ một hai một hai đếm mãi chẳng tới ba được vậy!
Nhan Nhã Tịnh vừa cáu kỉnh liền muốn ra ngoài hóng gió, cô loạng choạng đẩy cửa phòng riêng ra đi về phía nhà vệ sinh.
Nhan Nhã Tịnh xem bói cho người khác thực sự rất thú vị, mấy anh trai chưa tới lượt được Nhan Nhã Tịnh xem bói cho sợ mình sẽ bị quên mất, vội vàng đuổi theo, đùa Nhan Nhã Tịnh rằng: “Em gái Nhã Tịnh, mau về nhé! Chúng tôi còn đang đợi em sủng hạnh đấy!”
“Các anh yên tâm, tôi nói sẽ sủng hạnh các anh rồi, tối nay tôi nhất định sẽ sủng hạnh hết một lượt các anh!”
Nhan Nhã Tịnh nói xong câu này liền cười hềnh hệch quay người đi. Cô cảm thấy đầu hơi đau, hình như đụng phải tường mất rồi, vừa ngẩng mặt lên đã đối diện với một đôi mắt nổi đầy sóng gió.
“Nhan Nhã Tịnh, cô cũng giỏi đấy nhỉ! Hôm nay cô muốn sủng hạnh ai!”