Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Nhã Tịnh cười híp mí nắm lấy bàn tay to lớn của anh, "Anh Hai, chúng ta đi hẹn hò được không?"

Nhan Nhã Tịnh tất nhiên không chỉ đơn thuần muốn hẹn hò với Lưu Thiên Hàn.

Vị sư huynh nghiên cứu chuyên ngành tâm lý học kia của cô từng đã nói, không thể dùng thuật thôi miên để cưỡng ép thức tỉnh ký ức cho Lưu Thiên Hàn được, cách duy nhất để anh khôi phục ký ức chính là tự mình từ từ nhớ lại.

Cô muốn đưa anh đến những nơi mà trước kia bọn họ từng đến, đi những con đường mà bọn họ từng đi qua, ôn lại những ngọt ngào ấm áp dọc đường.

Ký ức khắc sâu nhất trong cô, đó là lần bọn họ hẹn họ trong rừng cây nhỏ ở Đại học Vân Hải, tối nay cô quyết định mang anh trở lại trường Đại học Vân Hải, biết đâu, ôn lại chuyện cũ anh liền đột nhiên nhớ lại những ký ức trước kia thì sao!

Tốt đẹp biết bao!

Tâm trạng Lưu Thiên Hàn lại không hề tốt đẹp một chút nào, bây giờ anh chỉ muốn làm chuyện xấu, ai muốn cùng cô đi hẹn hò chứ!

Nhưng mà...

Nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của cô, nửa câu cự tuyệt anh cũng nói không ra lời, chỉ có thể xị cái mặt đen theo cô đi hẹn hò.

Nhan Nhã Tịnh thấy gian kế của mình đạt thành, cười giống như con tiểu hồ ly trộm được cá, cô nịnh nọt ôm lấy cánh tay Lưu Thiên Hàn, "Anh Hai, anh cũng tốt nghiệp trường Đại học Vân Hải nhỉ? Tối nay chúng ta về trường cũ nhìn xem được không? Trước kia em cứ nghĩ, muốn cùng người đàn ông mà em thích, thả bước dạo trong rừng cây nhỏ của Đại học Vân Hải, nói chuyện tình yêu."

"Anh Hai, tối nay nguyện vọng của em được thực hiện rồi, trong lòng em rất vui!"

Nhìn cô gái nhỏ trước mặt cười đến mắt đẹp cong cong, khoé miệng Lưu Thiên Hàn cũng kìm không được mà nhếch lên.



Thủa thiếu thời, mỗi người đều có nguyện vọng, anh không ngờ tới là trong nguyện vọng thủa thiếu thời của cô còn có cả anh, trong lòng anh cũng vui.

Lưu Thiên Hàn dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ của Nhan Nhã Tịnh, tối nay, anh sẽ giúp cô thực hiện mộng tưởng của thời thanh xuân niên thiếu, để cô một đời không tiếc nuối.

Rừng cây nhỏ của Đại học Vân Hải vẫn giống như trước kia, là thánh địa hẹn hò của các đôi tình nhân nhỏ.

Chủ động đưa Lưu Thiên Hàn đến một nơi như này, thực ra Nhan Nhã Tịnh cũng có chút ngại ngùng.

Anh Lưu suốt ngày luôn bày ra một vẻ tiết tháo cao thượng, cô sợ anh chê cô không có mục đích sống!

Quả nhiên, vừa vào trong rừng cây nhỏ, Nhan Nhã Tịnh liền bị Lưu Thiên Hàn ghét bỏ, "Nhan Nhã Tịnh, nguyện vọng của em chính là nói chuyện tình yêu ở nơi như này?"

Nhan Nhã Tịnh nghiêm chỉnh ngồi ngay, một bộ đứng đắn nói, "Anh Hai, em cảm thấy ở trong này rất tốt đó chứ! Trong này có cây, có hoa, có tiếng côn trùng kêu, có người mình thích ngồi cùng, ý cảnh biết bao nha!"

"Ừ, đích thực rất có ý cảnh!" Lưu Thiên Hàn thu hồi tầm mắt từ bên một đôi tình nhân nhỏ đang dính lấy nhau như trẻ song sinh dính liền về, không mặn không nhạt nói.

Bị Lưu Thiên Hàn một mạnh ghét bỏ như vậy, dù da mặt Nhan Nhã Tịnh có dày hơn nữa, cô cũng cảm thấy có chút ngại ngùng,

Cô cười khan một tiếng, "Anh Hai, có phải anh cảm thấy em đưa anh đến nơi như này là tư tưởng không trong sáng không?"

"Nhưng mà anh Hai, giữa người yêu với nhau vốn dĩ đã không trong sáng như vậy mà! Nam và nữ ở bên nhau, làm gì có chuyện suốt ngày mắt to trừng mắt nhỏ chứ!"

Lưu Thiên Hàn tựa như có điều suy nghĩ mà nhìn Nhan Nhã Tịnh, "Vậy em cảm thấy, người yêu ở bên nhau thì nên làm gì?"



Nhan Nhã Tịnh trả lời theo thực tế, "Người có tình làm chuyện vui vẻ."

Thực ra, chỉ cần có thể cùng anh ở bên nhau, thì bất luận làm gì, trong lòng cô đều vui cả.

Dù cho cả đời chỉ tồn tại Platonic love (Tình yêu thuần khiết, không tình dục), ngày ngày mắt to trừng mắt nhỏ, cô cũng sẽ không phiền chán.

Lưu Thiên Hàn liếc qua cặp tình nhân nhỏ bên cạnh, không khỏi nhíu mi, đây là chuyện vui vẻ mà cô nói?

Trong lòng Lưu Thiên Hàn có một người nhỏ kiêu ngạo đang ở, trên thực tế anh còn muốn làm chuyện xấu hơn cả Nhan Nhã Tịnh, nhưng một mặt khác, bảo anh theo chân một đám trẻ ranh ở nơi như này làm chuyện xấu, thật quá mất hình tượng.


Cho nên, anh một mực kiêu ngạo ngồi bên cạnh Nhan Nhã Tịnh, một bộ đứng đắn, còn Liễu Hạ Huệ hơn cả Liễu Hạ Huệ.


Một mực bị Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm như vậy, vị nam sinh bên cạnh dù có da mặt dày hơn nữa cũng không chịu nổi nữa.


Những đôi tình nhân vào khu rừng nhỏ này đều tự ngầm hiểu với nhau, không quấy rầy lẫn nhau, nào có ai giống như Lưu Thiên Hàn vậy, người đẹp như hoa ngay bên cạnh mình thì làm như không thấy, cứ một mực làm lễ chú mục (lễ chào kiểu quân đội, mắt nhìn thẳng chăm chú) với người khác!


Nam sinh nọ nhịn không nổi nữa, khiêu khích huýt sáo với Lưu Thiên Hàn, "Người anh em, làm gì mà nhìn tôi mãi thế? Lẽ nào anh không biết gì? Không biết mà đưa bạn gái ra ngoài chơi cái khỉ gì! Mau về ký túc xá cho mát đi!"


Không biết?


Lưu Thiên Hàn nhướn mi, trên đời này có chuyện gì mà anh không biết?!


Khinh bỉ! Khinh bỉ trần trụi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK