Vốn dĩ vì bị trẹo chân mà tâm trạng của Tô Thu Quỳnh rất bực bội, vậy mà lại còn bị Lâm Tiêu mắng là đồ ngốc, trong lòng cô càng cảm thấy phiền não hơn.
Cô vùng vẫy muốn nhảy khỏi lưng Lâm Tiêu, đúng lúc vừa ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Chiến Mục Hàng cách đó không xa.
Cơ thể Tô Thu Quỳnh cứng đờ ngay lập tức, những hình ảnh về cái chết thương tâm của hai đứa con của mình bắt đầu hiện lên trong đầu cô như một bộ phim, cuối cùng, tất cả các hình ảnh dần trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại một mảng màu máu đỏ tươi ùn ùn kéo đến bao trùm lấy.
Tô Thu Quỳnh hận, cô hận đến mức cả người run rẩy, cô không muốn nhìn thấy Chiến Mục Hàng, không muốn nhìn thấy tên thủ phạm đã giết hại hai đứa con của mình!
Tô Thu Quỳnh quên mất việc nhảy xuống khỏi lưng Lâm Tiêu, cô vùi đầu thật sâu vào lưng Lâm Tiêu, lúc này cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ là tránh tên ác ma Chiến Mục Hàng đó càng xa càng tốt.
Chiến Mục Hàng cũng không ngờ mình lại gặp Tô Thu Quỳnh với Lâm Tiêu ở đây, hơn nữa càng không ngờ rằng Tô Thu Quỳnh lại giống như một con chim nhỏ nằm sát trên lưng Lâm Tiêu, trông bọn họ giống như một cặp đôi yêu nhau sâu đậm vậy.
Mấy ngày trước Chiến Mục Hàng nghe Cao Bắc Vinh nói rằng gần đây Lâm Tiêu rất bận, anh ta đã hẹn Lâm Tiêu mấy lần nhưng đều bị cho leo cây.
Chiến Mục Hàng cứ tưởng rằng Lâm Tiêu đang bận đạo diễn cho một bộ phim hành động nào đó, nhưng không ngờ rằng anh ta lại đang bận tán tỉnh vợ cũ của mình!
Lúc này, Chiến Mục Hàng cười khẩy một tiếng, mở miệng chế giễu.
"Lâm Tam, cậu thật là nhàn rỗi, ngày ngày theo đuổi người phụ nữ mà tôi không cần như thuốc cao bôi trên da chó vậy!"
Thực ra Chiến Mục Hàng cũng không muốn xấu tính nói ra những lời cay nghiệt như vậy, nhưng khi nhìn thấy Tô Thu Quỳnh nằm ngoan ngoãn trên lưng Lâm Tiêu như thế, anh ta không cách nào kiềm chế được lửa giận trong lòng.
Người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này, trước mặt anh ta thì luôn xù lông nhím lên, nhưng ở trước mặt Lâm Tiêu thì cô lại ngoan ngoãn như một con mèo con, cô dựa vào cái gì mà làm như vậy!
Người phụ nữ mà anh ta không cần...
Mặt Tô Thu Quỳnh ngay lập tức trắng bệch, khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt bất cần đời nhưng lại đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
"Chiến Mục Hàng, anh tự đề cao mình quá rồi đấy nhỉ? Anh tự cho mình là cái gì, tôi là người phụ nữ mà anh không cần, còn anh, anh cũng chẳng phải là người đàn ông tôi cần mà?!"
"Chiến Mục Hàng, anh khinh tôi thì tôi cũng chướng mắt anh, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, sau này đừng có tự mãn nữa, thật khiến người ta ghê tởm!”
“Tô Thu Quỳnh, em nhắc lại một lần nữa cho anh?!” Đôi mắt Chiến Mục Hàng đỏ rực như máu, anh ta hung dữ hét vào mặt Tô Thu Quỳnh từng chữ một.
Người phụ nữ này, cô đã ăn phải gan hùm mật báo rồi phải không?! Cô vậy mà dám nói cô ngứa mắt anh, không cần anh?!
Chỉ có Chiến Mục Hàng anh mới được phép khinh thường cô, vứt bỏ cô như vứt bỏ rác, cô dựa vào cái gì mà ngứa mắt anh, khinh thường anh?!
Trước đây không phải cô vẫn luôn yêu anh đến chết đi sống lại sao?! Cô bây giờ đã ở bên cạnh Lâm Tiêu rồi nên mới không xem anh ta ra gì nữa phải không?!
À! Còn mắng anh khiến người khác ghê tởm nữa chứ! Lâm Tiêu không khiến người ta ghê tởm sao?!
"Chiến Mục Hàng, tôi nói tôi khinh thường anh! Trong mắt tôi, anh là đồ đê tiện!" Tô Thu Quỳnh luôn có bản lĩnh này, dù cho trái tim có đau đến rỉ máu thì khóe môi vẫn có thể cong lên nở một nụ cười xinh đẹp xen lẫn chế giễu.
Tô Thu Quỳnh sảy thai, Chiến Mục Hàng cảm thấy rất đau khổ, trước đây anh ta từng nghĩ khi gặp lại Tô Thu Quỳnh thì anh ta sẽ nói vài lời dịu dàng với cô.
Nhưng người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này luôn có thể thổi bay sự bình tĩnh của anh ta, khiến anh ta không kiềm chế được mà nổi giận.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh một cách dữ tợn, đôi mắt đỏ rực đó giống như giây tiếp theo nữa thôi anh ta sẽ xé nát cô ra từng mảnh vậy: "Tô Thu Quỳnh, em nói anh là cái đồ gì?! Tô Thu Quỳnh, hôm nay em bắt buộc phải nói rõ ràng cho anh!”
Nói rồi, Chiến Mục Hàng tiến lên một bước, muốn kéo Tô Thu Quỳnh xuống khỏi lưng Lâm Tiêu.
Hình ảnh Tô Thu Quỳnh nằm trên lưng Lâm Tiêu chướng mắt chết đi được, anh ta không muốn nhìn cảnh đó thêm một giây nào nữa.
“Chiến Thất, làm cái gì đấy!” Lâm Tiêu bảo vệ kỹ lưỡng Tô Thu Quỳnh phía sau, Tô Thu Quỳnh không dễ gì mới chịu dựa vào anh ta một lần, anh ta làm sao có thể để cho cô thất vọng được chứ!
Chiến Mục Hàng vốn dĩ đang tức giận đến mức sắp phát điên, lúc này nhìn thấy Lâm Tiêu đang bảo vệ Tô Thu Quỳnh như bảo vệ vật sở hữu của mình, anh ta lại càng tức đến mức muốn nổ tung.
"Lâm Tiêu, bỏ Tô Thu Quỳnh xuống!"
“Chiến Thất, Thu Quỳnh không muốn nhìn thấy cậu, sau này cậu làm ơn đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa!” Lâm Tiêu nói từng câu từng chữ không chút nhượng bộ.
Sau khi nói xong những lời này, Lâm Tiêu không thèm để ý tới Chiến Mục Hàng đang tức giận mà quay mặt lại, vô cùng dịu dàng nói với Tô Thu Quỳnh: "Thu Quỳnh, hôm nay em muốn ăn gì? Anh sẽ đi mua nguyên liệu về nấu cho em một bữa ăn thật ngon."
Vẻ mặt Tô Thu Quỳnh cứng đờ, cô muốn nói với Lâm Tiêu rằng “tài nấu nướng của anh kém như vậy, đừng hạ độc dạ dày của tôi”, nhưng nhìn thấy Chiến Mục Hàng vẫn còn ở đây, những lời ấy vừa đến miệng đã ngay lập tức bị cô kìm lại, thay đổi thành: "Miễn là đồ anh nấu, món gì cũng ngon!"
Lâm Tiêu biết những lời nói này của Tô Thu Quỳnh không thật lòng, nhưng trong lòng anh ta vẫn không kìm nén được niềm vui.
Khuôn mặt đẹp trai cuồng ngạo của anh ta tràn ngập vẻ dịu dàng như mây, như thể ánh mặt trời chạm vào mặt nước, niềm vui lấp lánh như kim đâm sâu vào mắt Chiến Mục Hàng.
Nhìn đôi môi tái nhợt của Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy đầu óc như có sóng gợn, anh ta biết mình như vậy là rất đường đột, nhưng anh ta muốn hôn Tô Thu Quỳnh, muốn hôn cô giống như bị trúng độc vậy.
Người đang chìm đắm trong tình yêu giống như bị quỷ ám, Lâm Tiêu muốn hôn Tô Thu Quỳnh thì liền hôn, Tô Thu Quỳnh giật mình sững sờ, cô chưa bao giờ nghĩ Lâm Tiêu sẽ hôn mình trước mặt Chiến Mục Hàng, thiếu chút nữa không thể giữ vững độ cong trên khoé môi mình.
Tô Thu Quỳnh muốn đẩy Lâm Tiêu ra, nhảy xuống khỏi lưng anh ta, nhưng trong lòng cô biết rõ nếu như cô làm như vậy thì chắc chắn Chiến Mục Hàng sẽ rất đắc ý trong lòng!
Sau đôi ba lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Tô Thu Quỳnh vẫn quyết định không đẩy Lâm Tiêu ra.
Chiến Mục Hàng bất giác siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay anh ta đột nhiên nổi lên cuồn cuộn giống như sắp xuyên nát làn da để bật ra ngoài, anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu vài giây, môi của bọn họ kề sát nhau như thế, mà môi của Tô Thu Quỳnh lẽ ra chỉ thuộc về Chiến Mục Hàng anh.
Nó chỉ có thể thuộc về duy nhất một mình Chiến Mục Hàng anh mà thôi.
Không kiềm chế được sự ghen tức và giận dữ trong lòng, Chiến Mục Hàng giơ tay đấm thẳng vào mặt Lâm Tiêu.
Chiến Mục Hàng đánh Lâm Tiêu rất mạnh, đến nỗi khoé môi anh ta ứa ra máu, Tô Thu Quỳnh sửng sốt trước tình huống bất ngờ này, nghĩ đến chuyện vừa rồi cô lợi dụng Lâm Tiêu thì lại càng cảm thấy có lỗi: “Anh có sao không? Có đau không? Chúng ta đến bệnh viện ngay đi!"
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng càng ghen đến mức muốn giết người.
Một tên đàn ông to lớn như Lâm Tiêu, chịu một nắm đấm thì đã sao chứ? Cũng đâu phải yếu đuối mong manh đến mức vậy?
Còn đến bệnh viện nữa cơ đấy?
Cô quan tâm đến Lâm Tiêu nhiều như vậy sao?!
"Thu Quỳnh, anh không sao. Không cần đến bệnh viện, chỉ cần hôn anh một cái là anh sẽ ổn thôi." Lâm Tiêu cười, hai mắt lấp lánh như có điện, anh ta thực sự không cảm thấy đau, trên môi của anh ta bây giờ vẫn còn mùi vị của Tô Thu Quỳnh lưu lại, đừng nói là một cú đấm, ngay cả khi phải nhận thêm vài cú đấm nữa thì anh ta cũng rất vui vì đã được hôn Tô Thu Quỳnh.
Hôn anh ta một cái?!
Cơ thể Chiến Mục Hàng trở nên căng cứng, nếu Tô Thu Quỳnh dám chủ động hôn Lâm Tiêu...
Nếu cô dám chủ động hôn Lâm Tiêu, hôm nay ở đây nhất định sẽ “máu chảy thành sông”!