Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Nhã Tịnh cũng thích Anh Lưu đối với cô không biết xấu hổ, nhưng mà, vì một chút khó lòng bỏ qua trong lòng, cô nhịn không được muốn bày trò một chút.

Cô mạnh mẽ đẩy anh, "Anh Hai, anh không phải kéo em vào black list rồi sao? Còn xoá kết bạn với em! Ai thèm anh cần chứ!"

Nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, động tác trên người Lưu Thiên Hàn không tự chủ khựng một cái.

Hình như anh đúng thật có kéo Nhan Nhã Tịnh vào black list, hơn nữa, giờ bọn họ đã không phải là bạn bè trên messenger nữa.

Anh vốn dĩ muốn dứt khoát sạch sẽ rạch ròi với cô, ai ngờ cho dù đã cứng rắn hạ quyết tâm, cuối cùng vẫn không làm được, giờ còn muốn sinh con với cô.

Lưu Thiên Hàn lật người, nằm nghiêng qua một bên, anh cảm thấy, việc cấp bách hiện giờ là phải giải thích cho rõ chuyện này, để cô không tiếp tục buồn bực thêm nữa.

Tức giận đến sinh bệnh, anh đau lòng.

Đột nhiên anh không để ý đến cô nữa, trong lòng Nhan Nhã Tịnh hết sức không thoải mái.

Nhìn đi, đây chính là đàn ông, để anh chiếm hời thì tâm trạng anh phơi phới, tính toán sổ sách với anh, anh còn giận lẫy!

Nhan Nhã Tịnh càng nghĩ càng tức, cô cơ hồ dùng hết sức lực, hung ác đạp một phát lên người Lưu Thiên Hàn.

Ai bảo anh khiến cô tức giận, xem cô đạp anh thành chó ăn phân!

Một đạp này của Nhan Nhã Tịnh dùng sức rất lớn, nhưng vì mắt cá chân của cô bị trẹo khiến cô kiểm soát sức lực không tốt, ảnh hưởng nghiêm trọng sự cân bằng của cơ thể, một đạp này của cô không đạp được Lưu Thiên Hàn xuống giường, ngược lại đáng chết khiến bản thân cô lại ngã xuống giường lần nữa.

Nhan Nhã Tịnh, "..."

Lưu Thiên Hàn, "..."

Lưu Thiên Hàn làm thế nào cũng không nghĩ tới Nhan Nhã Tịnh đang yên đang lành nằm ở trên giường, lại có thể khiến bản thân mình ngã xuống giường, nhất thời căn bản không kịp phản ứng, đợi đến lúc anh nhanh chóng xuống giường kéo cô, cô đã sớm tiếp xúc thân mật với sàn nhà một lần nữa.

Gương mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh đau tới nhăn thành một nắm, mắt cá chân cũng càng thêm đau, một mắt cá chân còn lại của cô không biết có phải cũng bị trẹo luôn rồi không, cũng có chút đau.

Giờ khắc này, Nhan Nhã Tịnh thấu hiểu sâu sắc một câu nói, không tìm chết thì sẽ không chết, sao cô lại trở thành một trong số những người tìm chết rồi!

Nhan Nhã Tịnh vừa thẹn vừa tức, tức tới mức trực tiếp không còn mặt mũi gặp người nữa!

Lưu Thiên Hàn nhớ tới bộ dáng ngốc ngốc ngơ ngơ khi cô ngã xuống giường vữa này, anh thấy khá tức cười, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hai mắt ươn ướt của cô, anh lại không nhịn được đau lòng.



Lưu Thiên Hàn bất đắc dĩ thở dài một hơi, cô ngã thành thế này, tối này anh không cách nào cùng cô sinh con được rồi, anh cẩn thận từng li từng tí ôm cô lên giường, vây cô vào trong lòng, chìm vào giấc ngủ với tư thế ấm áp nhất......

Lúc sáng sớm tỉnh dậy, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy trên môi có chút ngứa, vừa mở mắt, liền đối diện với gương mặt tuấn tú phóng đại của Lưu Thiên Hàn.

Bốn mắt nhìn nhau, trong một khoảnh khắc, thần sắc Nhan Nhã Tịnh hoảng hốt.

Tựa như, lại trở về trước khi Anh Lưu bị tai nạn xe cộ, mỗi tối, bọn họ ôm nhau đi vào giấc ngủ, sáng sớm khi thấc giấc, anh sẽ dịu dàng giành cho cô một nụ hôn chào buổi sáng.

Lưu...

Một câu Anh Lưu suýt chút nữa thì bật thốt ra, nhớ tới hiện giờ Lưu Thiên Hàn đặc biệt kỵ cô gọi anh là Anh Lưu, khi lời đến bên miệng cô liền vội vàng sửa miệng, "Anh Hai, anh dậy sớm thế."

"Ừ."

Hôn trộm Nhan Nhã Tịnh bị bắt tại trận, trên gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn rất nhanh xẹt qua một tia mất tự nhiên, nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh lại khôi phục lại dáng vẻ sâu không lường được, chỉ có điều, dịu dàng trong mắt làm thế nào cũng không che đi được.

Thực ra Nhan Nhã Tịnh còn muốn nói, Anh Hai, sao anh hôn trộm em, nhưng lời này có chút xấu hổ, cuối cùng cô cũng ngại không hỏi ra miệng.

Sau khi đánh răng rửa mặt, Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn cùng xuống lầu, hôm nay hai đứa nhỏ dậy rất sớm, khi hai người bọn họ xuống, hai đứa nhỏ đã ở trong phòng khách rồi.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ hiển nhiên không ngờ tới mới sáng sớm đã thấy Lưu Thiên Hàn từ trên cầu thang đi xuống, hai đứa nhìn nhau một cái, tiếp theo trên mặt Nhan An Bảo liền nở một nụ cười rõ to, "Bác Hai, Mami, chào buổi sáng!"

"Ừ". Lưu Thiên Hàn nhàn nhạt đáp một tiếng, đoạn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nhan An Mỹ.

Nhan An Mỹ cảm thấy thân là một đứa bé, cô bé không nên quản quá nhiều chuyện của người lớn, nhưng cô bé chính là không thể khống chế được trái tim bà tám của mình.

Cô bé hắng hắng giọng, cười híp mí hỏi Lưu Thiên Hàn, "Bác Hai, tối qua có phải bác ở trong phòng của Mami không?"

"Khụ khụ..."

Nhan Nhã Tịnh đỏ mặt, mặc dù tối qua cô không cùng Lưu Thiên Hàn sinh em bé, nhưng lời này của Nhan An Mỹ, sao nghe thế nào cũng giống như cô với Lưu Thiên Hàn thật làm gì đó rồi không bằng!

"An Mỹ, ăn cơm!" Bảo mẫu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, Nhan Nhã Tịnh cố ra vẻ trấn định cầm đũa lên, bắt đầu ăn sáng.

"Mami, sao mặt Mami đỏ như vậy?" Nhan An Mỹ một bộ em bé hiếu kỳ, "Mami, không phải Mami thật ở cùng một chỗ với Bác Hai đó chứ?"

Nhan Nhã Tịnh không muốn nói chuyện với Nhan An Mỹ, con nhóc này, làm sao toàn hỏi những câu khiến cô ngượng ngùng mở miệng như vậy.

Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói chuyện, Nhan An Bảo đã mở miệng, "An Mỹ ngốc, Mami với Bác Hai bây giờ đang yêu đương!"



Đang yêu đương...

"Khụ khụ..."

Bị con trai cục cưng nhà mình nói toạc ra quan hệ giữa bọn họ ngay trước mặt Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh xấu hổ đến mức thiếu chút bị nước miếng của chính mình sặc chết, cô thật sợ hai đứa nhóc con này sẽ tiếp tục nói ra những lời gây kinh hãi gì nữa, liền vội nói, "Ngủ không nói, ăn không nói, mau ăn cơm!"

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ thấy Mami nhà mình thẹn quá hoá giận, hai đứa len lén nhìn nhau một cái, ngoan ngoãn ăn bánh bao nhỏ.

Ngược lại là Lưu Thiên Hàn, sau khi cầm đũa lên, như đúng rồi nói một câu, "Đúng, bác và Mami các cháu hiện giờ đang yêu đương."

Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, trái tim bà tám khó lắm mới đè xuống được của Nhan An Mỹ lại bắt đầu bừng bừng cháy lên.

Cô bé chớp chớp đôi mắt to đen như nho với Lưu Thiên Hàn một cái, "Bác Hai, vậy bác có muốn cưới Mami của bọn cháu không? Cháu nghe chú Lâm Tiêu nói, đàn ông nếu thật lòng yêu một người phụ nữ, mỗi ngày đều sẽ muốn làm chú rể. Bác Hai, có phải nhìn thấy Mami của bọn cháu, mỗi ngày bác đều muốn làm chú rể của Mami không?"

Mỗi ngày đều muốn làm chú rể...

Sao cô lại cảm thấy lời này rất không thuần khiết nhỉ?

Nhan Nhã Tịnh muốn gõ vỡ cái đầu nhỏ của Nhan An Mỹ ra, cái con nhóc ranh này, trong đầu suốt ngày chứa thứ tương hồ gì thế?!

Còn có Lâm Tiêu, có thể dạy trẻ con như vậy sao?!

Cô nhất định phải nói Tô Thu Quỳnh quản lý Lâm Tiêu cho tốt, cẩn thận dạy hư đoá hoa tương lai của tổ quốc!


"Ăn cơm!"


Nhan An Mỹ thấy Mami nhà mình giận rồi, len lén le le lưỡi, bèn vội tiếp tục ngoan ngoãn ăn bánh bao.


Nhưng ánh mắt của cô bé vẫn như cũ đặt trên mặt Lưu Thiên Hàn, hiển nhiên là đang đợi anh trả lời.


Nhan An Bảo vừa ăn xong một cái bánh bao nhỏ, trực tiếp đặt đũa xuống, cậu bé và Nhan An Mỹ đều đang đợi một lời hứa hẹn của Lưu Thiên Hàn.


Nhan Nhã Tịnh nhìn nhìn bộ mặt nghiêm túc của Nhan An Bảo, lại nhìn nhìn Nhan An My đang trang nghiêm hết nấc, cô đột nhiên có một loại cảm giác giống như đang bức hôn Lưu Thiên Hàn.


Nhan Nhã Tịnh sợ bức gắt quá doạ Lưu Thiên Hàn chạy mất, cô tiếp tục trừng hai đứa nhỏ, "Mau ngoan ngoãn ăn cơm cho mẹ!"


"Bác sẽ cưới Nhan Nhã Tịnh." Nhan Nhã Tịnh vừa dứt lời, giọng nói vô cùng trịnh trọng của Lưu Thiên Hàn liền vang lên trong không khí, "Đời này không đổi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK