Cô ta chỉ có thể sững sờ nhìn Chiến Mục Hàng, lắc đầu với đôi mắt ầng ậng nước.
Chiến Mục Hàng lúc này thực sự quá đáng sợ, cực kỳ đáng sợ. Anh như một con sư tử đang trên bờ vực điên cuồng, dường như ngay sau đó sẽ hung hăng cắn đứt cổ họng người ta vậy, khiến xương cốt người ta tan thành tro bụi.
Nhất là sự chán ghét trong mắt anh ta, giống như con dao khắc từng chút một lên trên mắt, rồi lại đâm vào lòng người, khiến người ta không thể thở nổi.
Cuối cùng, anh ta cất lời, giọng nói lạnh lẽo dường như phát ra từ ngọn núi băng âm mười mấy độ: “An Tình, Tô Thu Quỳnh không giết con của cô có đúng không! Nói! Vì sao lại hãm hại Tô Thu Quỳnh! Nói đi! Vì sao hả!”
Chiến Mục Hàng bóp chặt lấy cổ An Tình, sức lực của anh ta lớn như vậy, bóp cổ An Tình đến mức kêu răng rắc. An Tình không thể hít thở nổi, cô ta sắp lè cả cả lưỡi ra rồi, nhưng anh ta vẫn không hề có ý định buông cô ta ra.
An Tình không nói gì, Chiến Mục Hàng gằn giọng hỏi từng câu từng chữ lại lần nữa: “Nói! Vì sao cô lại hãm hại Tô Thu Quỳnh như vậy! Vì sao hả!”
“Mục Hàng, con buông Tiểu Tình ra đi! Con làm như vậy sẽ giết Tiểu Tình đấy!” Mẹ An sợ con gái mình tắt thở mà chết, vội vàng tiến lên muốn kéo Chiến Mục Hàng ra. Nhưng sức lực của bà ta sao có thể là đối thủ của Chiến Mục Hàng được, bàn tay lớn của Chiến Mục Hàng như gọng kìm sắt, vẫn bóp lấy cổ An Tình không chút nương tay.
“Anh rể, anh mau buông chị hai tôi ra!” An Trí Dũng cũng bị hành động của Chiến Mục Hàng dọa sợ: “Anh rể, chị hai yêu anh như vậy, trả giá vì anh nhiều như vậy, anh không thể đối xử với chị ấy như vậy được!”
“Đúng đấy Mục Hàng, tấm lòng của Tiểu Tình đối với con, lẽ nào con còn không biết rõ sao? Mục Thành, con mau dừng tay đi!” Ba An cũng nói với vẻ mặt hoảng sợ.
“Phải, An Tình, cô trả giá vì tôi nhiều thật đấy!” Câu nói này của Chiến Mục Hàng gần như là nghiến từng câu từng chữ ra một.
“Cô khiến tôi hiểu nhầm rằng tôi đã ngủ cùng cô, cô khiến tôi hiểu nhầm rằng Tô Thu Quỳnh giết con của cô. Còn tôi, tôi cho cô cơ hội hành hạ Tô Thu Quỳnh năm năm. Những gì cô trả giá cho tôi, đúng là nhiều thật đấy!”
“Mục Hàng, buông tay ra đi!” Tần Khánh Đan lao lên sân khấu, bà dồn sức túm lấy cánh tay Chiến Mục Hàng, đôi mắt bà rưng rưng, khóe mắt vẫn còn ẩm ướt. Nhưng nước mắt của bà là vì Tô Thu Quỳnh chứ không phải là vì An Tình.
Thu Quỳnh sẽ không làm chuyện táng tận lương tâm như thế. Đúng thật là vậy, là An Tình hại Tô Thu
Thực ra khi đó bà cũng đã mua chuộc người trong tù chăm sóc
tới những chuyện ngược đãi Tô Thu Quỳnh phải chịu trong tù mà Minh Quân kể với bà, Tần Khánh Đan
Mục Hàng không thể
Chiến Mục Hàng giết An Tình, đây rõ ràng là chuyện vi phạm pháp luật, cho dù quyền thế của nhà họ Chiến có lớn mạnh như
lai cả đời của con trai nhà mình vì
Sơn cũng lạnh giọng quát Chiến
đứa con chết thảm trong tù của Tô Thu Quỳnh, vừa nhớ tới những khổ sở mà Tô Thu Quỳnh phải
chị hai của tôi từng cứu mạng anh đấy, anh không thể giết chị ấy!” Nhớ tới chuyện này, trong lòng
“Rầm!”
đất không hề thương tiếc, đôi mắt anh ta đủ ngầu, anh ta bây giờ không hề giống một người sống sờ sờ mà trông như một con thú dữ khát máu
đó An Tình từng cứu mạng anh ta, nếu không bây
hơi, bà dồn sức kéo lấy Chiến Mục Hàng: “Mục Hàng, con bình tĩnh lại chút đã! Món nợ của An Tình, sau này từ từ rồi chúng ta tính với cô ta! Bây giờ điều quan
con trai nhà mình làm, cũng cảm thấy hổ thẹn với Tô Thu Quỳnh, không
Quỳnh rất
thể Chiến Mục Hàng run lên
sao anh ta có thể không biết được, Tô Thu Quỳnh
đựng cơn giận dữ của anh ta
An Tình, thì năm năm tôi sống không bằng chết, hai đứa con chết thảm của tôi, các người sẽ trả như thế
như thế nào
Không thể trả được!
đàn ông kiên cường kia, người đàn ông luôn ở
cuối cùng anh ta lại phát hiện ra rằng Tô Thu Quỳnh không hề nợ anh ta gì cả, tội nghiệt của anh ta, nên
Sáu năm trước, Tô Thu Quỳnh từng nói cô vô tội, cô bị An Tình vu oan, nhưng anh ta không tin, anh ta chỉ tin vào lời nói từ một phía của An Tình. Lúc đó chỉ cần anh ta có thể tin cô dù chỉ là một chút, giữa bọn họ cũng sẽ không đi đến bước đường này.
Tô Thu Quỳnh, anh vẫn luôn nói rằng em có lỗi với anh, nhưng hóa ra là anh có lỗi với em.
Chiến Mục Hàng muốn lao đến trước mặt Tô Thu Quỳnh, dùng sức ôm lấy cô thật chặt, gào thét sám hối với cô, nói với cô rằng, Tô Thu Quỳnh à, anh sai rồi, anh hiểu lầm em rồi, anh có lỗi với em, Tô Thu Quỳnh, hãy tha thứ cho anh đi, anh thực sự sai rồi, anh hối hận rồi.
Nhưng anh ta không có dũng khí xuất hiện trước mặt Tô Thu Quỳnh.
Anh ta hành hạ Tô Thu Quỳnh hết lần này đến lần khác, anh ta chà đạp tôn nghiêm của Tô Thu Quỳnh dưới chân mình, anh ta khiến Tô Thu Quỳnh sống không bằng chết, anh ta còn có mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt Tô Thu Quỳnh nữa!
Chiến Mục Hàng, nếu anh còn chạm vào tôi nữa, tôi sẽ chết! Tôi nhất định sẽ chết!
Giọng nói của Tô Thu Quỳnh đột nhiên xông vào trong đầu óc của Chiến Mục Hàng, cơ thể của anh ta run như cầy sấy.
Khi đó, anh ta vẫn luôn cảm thấy Tô Thu Quỳnh đang mạnh miệng mà thôi. Bây giờ anh ta đột nhiên thấy rằng Tô Thu Quỳnh thực sự sẽ chết.
Nhớ tới giọng điệu kiên quyết kia của Tô Thu Quỳnh, nhớ tới nụ cười lạnh nhạt chán ghét cuộc đời trên khóe môi cô, trong lòng Chiến Mục Hàng tràn ngập hoảng sợ khó tả.
Nhỡ đâu Tô Thu Quỳnh chết rồi, anh ta phải làm sao đây?
Anh ta cũng không cần phải sống nữa!
“Tô Thu Quỳnh!”
Chiến Mục Hàng không quan tâm tới An Tình đang khóc nức nở, không quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của các vị khách, đôi chân dài bước ra chạy với tốc độ nước rút một trăm mét, lao thẳng về phía phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
“Anh Mục Hàng, anh định đi đâu vậy?!” An Tình tiến lên, cô ta ngã nhào xuống đất, dùng sức ôm lấy chân Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, cầu xin anh đấy! Em biết em sai rồi, nể tình em từng cứu anh, anh đừng vứt bỏ em có được không?”\u0002\u0002