Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đào Đào, tình hình bây giờ của cô không ổn chút nào.” Nhan Nhã Tịnh buông cổ tay Liễu Đào ra, trong lòng nghèn nghẹn càng ngày càng khó chịu: “Ba tháng đúng là rất khó, nhưng tôi sẽ cố gắng kéo dài mạng sống cho cô.”

Nhan Nhã Tịnh không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng cô vẫn không nhịn được nói với Liễu Đào một câu: “Đào Đào, Phí Nam Châu có đáng không?”

Người đàn ông kia, vì một người phụ nữ khác mà tổn thương cô ấy hết lần này tới lần khác, còn cô ấy lại mặc kệ tất cả mà yêu anh ta, ngốc biết bao chứ!

Hiển nhiên Liễu Đào cũng không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại bỗng nhiên hỏi cô ấy câu này, cô ấy sững sờ, sau đó cười khẽ.

“Bác sĩ Nhan, những chuyện trên đời này, làm gì có nhiều chuyện đáng hay không đáng chứ, chẳng qua là có muốn hay không mà thôi.”

Trước giờ Liễu Đào tiếc chữ như vàng, nhưng lúc này nhìn thấy trong đôi mắt Nhan Nhã Tịnh hiện vẻ lo lắng rõ ràng, cô ấy lại nảy sinh xúc động muốn tâm sự.

Thực sự đã lâu lắm rồi không nhìn thấy người khác thật lòng lo lắng cho mình như vậy.

Người bên ngoài đều cảm thấy cô ấy có gia thế tốt, có người chồng tài hoa giỏi giang, vẻ bề ngoài xinh đẹp, nhưng chỉ có trong lòng cô ấy mới biết rõ rằng, trong lòng cô cô độc quạnh quẽ tới mức nào.

Quan hệ giữa cô ấy và Nhan Nhã Tịnh không sâu sắc, nhưng sự lo lắng trong mắt Nhan Nhã Tịnh đã sưởi ấm trái tim cô ấy.

“Bác sĩ Nhan, có thể cô cảm thấy tôi rất ngốc, nhưng từ năm tôi mười lăm tuổi, Nam Châu cho tôi một thanh socola, cả đời này tôi cũng không buông được anh ấy nữa.”

Nhan Nhã Tịnh biết được đại khái chuyện giữa Liễu Đào và Phí Nam Châu qua lời kể của cô ấy.

Năm Liễu Đào mười lăm tuổi, người mẹ mà cô ấy yêu nhất qua đời.

Ba ngày ngày rượu chè ở bên ngoài, mất đi người mẹ mình yêu nhất, Liễu Đào chỉ cảm thấy thế giới của mình không còn ánh sáng nữa.

Trong lòng đắng chát, uống nước cũng thấy đắng chát.

Vào tang lễ của mẹ, cô ấy quay về từ nghĩa trang, một mình ngồi khóc ở ngoài đường, khóc như một đứa ngốc.

Cô đã gặp Phí Nam Châu cũng tham gia tang lễ của mẹ cô vào lúc đó.

Phí Nam Châu khi đó thực sự rất dịu dàng, anh ta cười với cô, còn đặt một thanh socola vào tay cô.

Anh ta nói rằng, trong lòng đắng lắm đúng không? Ăn socola rồi, trong lòng sẽ ngọt thôi.

Liễu Đào nhìn Phí Nam Châu bằng ánh mắt kinh ngạc, cô ăn một miếng socola, đúng thật là trong lòng trở nên ngọt ngào.



Chính vì miếng socola đó mà cô đã yêu Phí Nam Châu không chút do dự.

Nhưng liên hôn giữa hai nhà, sau khi nhà họ Phí ép Phí Nam Châu cưới cô, Phí Nam Châu không còn dịu dàng với cô nữa, chỉ có chán ghét và những lời nói tệ bạc.

Cô biết trong lòng anh ta có người khác, cô cố gắng muốn đi vào trái tim anh, nhưng từ năm hai mươi tuổi tới hai mươi lăm tuổi, hôn nhân năm năm, cô không thể đi vào được trái tim anh ta, mà lại khiến anh ta chán ghét tận xương.

Thời gian trước Cung Tư Mỹ về nước, anh ta lại càng đặt hết tâm tư vào Cung Tư Mỹ, Cung Tư Mỹ đính hôn, anh ta có thể thiết kế hai mươi bộ lễ phục cho cô ta. Còn cô lại chưa bao giờ có cơ hội được mặc đồ mà anh ta thiết kế.

Cô bị ung thư tử cung, bác sĩ nói là có liên quan tới lần trước cô sẩy thai, nạo thai không sạch, thêm cả vừa sảy thai đã quan hệ liên tục. Đương nhiên, cũng có thể đơn giản là cô xui xẻo, mắc căn bệnh quái ác này.

Phí Nam Châu giết con của bọn họ, Liễu Đào từng hận, nhưng vì chút ấm áp năm mười lăm tuổi đó, cô vẫn càng yêu anh ta hơn.

Đời này của cô có quá ít điều ấm áp. Chỉ một chút ấm áp đó thôi đã đủ khiến cô ghi nhớ cả đời rồi.

Nghe Liễu Đào kể câu chuyện của cô ấy xong, Nhan Nhã Tịnh đau lòng đến mức không ngừng than thở: “Đào Đào, cô thật ngốc."

Bị Nhan Nhã Tịnh nói ngốc, Liễu Đào lại bật cười, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút xa xăm: “Tôi cũng cảm thấy mình rất ngốc, nhưng bây giờ thì tốt rồi, cho dù có ngốc cũng không ngốc được bao lâu nữa. Thực ra tôi rất hận Cung Tư Mỹ, hận cô ta rõ ràng không yêu Nam Châu nhưng vẫn muốn nhận được sự ấm áp từ Nam Châu mà chẳng kiêng dè chút nào. Nhưng bây giờ, không cần thiết nữa.”

“Tôi chỉ hy vọng Nam Châu có thể sống tốt, sau khi tôi không còn nữa, anh ấy có thể cưới người con gái mà anh ấy yêu.”

Nghe Liễu Đào nói lời này, Nhan Nhã Tịnh không biết nên nói gì nữa.

Khi đó sau khi Tôn Lệ nghe được chuyện của Liễu Đào, cô ấy thực sự rất phẫn nộ, cô ấy và Cung Tư Mỹ cũng coi như có chút quan hệ, nhưng từ đó về sau, cô ấy quyết định tuyệt giao với Cung Tư Mỹ.

Nhan Nhã Tịnh cũng phẫn nộ, phẫn nộ tới mức không muốn coi Phí Nam Châu là thần tượng của mình nữa.

Cô không dám nghĩ, thần tượng mà cô sùng bái bao năm lại bị mù tới mức như thế, bị Cung Tư Mỹ chơi đùa tới quay mòng mòng, mù tới mức không thấy được điểm tốt của người bên cạnh mình.

“Đào Đào, tôi kê vài đơn thuốc cho cô trước.” Nhan Nhã Tịnh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thời gian này đừng làm chuyện vợ chồng nữa, rất dễ bị băng huyết, còn nữa, cảm xúc cũng đừng dao động nhiều quá. Đào Đào, cô phải cố gắng mà sống!”

“Tôi biết, tôi sẽ chú ý hết.” Liễu Đào cười khẽ, khuôn mặt lạnh nhạt kia của cô ấy khi lộ ra nụ cười thật lòng trông như đóa hoa đột nhiên nở rộ, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng lúc cô ấy cười lên lại khiến bờ môi càng thêm tái nhợt, cho dù đã bôi một lớp son rồi, nhưng sự tái nhợt kia cũng không sao che được.

Sau khi Liễu Đào rời đi, mãi một lúc lâu Nhan Nhã Tịnh cũng không hoàn hồn lại được.

Cô vẫn không dám tin, một sinh mệnh đẹp đẽ như vậy, nhưng chỉ mấy tháng sau, thậm chí còn chưa tới mấy tháng sau, sẽ phải lụi tàn.



Mà quãng thời gian cuối cùng trong sinh mệnh của Liễu Đào, cô ấy cũng không thể hưởng thụ được sự yêu thương của người đàn ông mà mình yêu, ông nội của Cung Tư Mỹ chết rồi, chỉ e là bây giờ Phí Nam Châu đang phi nước đại dốc hết sức cho Cung Tư Mỹ mất.

Cung Tư Mỹ, cô tàn nhẫn giết chết Lưu Gia Thành, còn hại chết con của Liễu Đào, bây giờ, vừa muốn kết hôn với Lưu Thiên Hàn lại vừa muốn độc chiếm chồng của người khác không buông, cô thực sự không sợ gặp báo ứng sao?

Bởi vì chuyện này của Liễu Đào mà tâm trạng cả ngày nay của Nhan Nhã Tịnh đều buồn bã khó diễn tả. Lúc sắp tan làm, cô vừa định thay quần áo về nhà, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đứng ở cửa phòng bệnh.

Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô cảm thấy trên người Lưu Thiên Hàn lúc này từ đầu đến chân đều viết đầy bốn chữ.

Lén la lén lút.

Lưu Thiên Hàn hiển nhiên không ngờ rằng Nhan Nhã Tịnh sẽ đột nhiên ngẩng đầu lên, anh cũng không khỏi sững sờ, sau đó trên khuôn mặt điển trai yên tĩnh như trăng ban đêm kia nhanh chóng xuất hiện vẻ mất tự nhiên.

“Anh hai, sao anh lại tới đây?”

“Đi ngang qua thôi!”

Lưu Thiên Hàn kiêu ngạo ngước mắt lên, đánh chết anh anh cũng không thừa nhận rằng anh tới đây để xem xem rốt cuộc cô có khám bệnh kín cho đàn ông hay không.

“Ồ!” Nhan Nhã Tịnh cố nén ý cười trong lòng, cô không tin anh sẽ trùng hợp đi qua cửa phòng khám của cô như vậy đâu!

“Anh hai, nếu như đã trùng hợp như vậy, chi bằng em mời anh ăn bữa cơm nhé! Cứ coi như cảm ơn anh vì mấy ngày trước anh đã biểu diễn tiết mục cùng em và An Bảo An Mỹ!”

“Ừm.” Lưu Thiên Hàn đáp một tiếng rất bình tĩnh, thấy anh đồng ý rồi, Nhan Nhã Tịnh lập tức cười thật tươi.


Thấy xung quanh không có ai, cô lặng lẽ vươn bàn tay nhỏ nhắn ra, gắng sức nắm lấy tay anh.


Lưu Thiên Hàn nhíu mày, anh vừa định hất tay cô ra thì cô đã nở nụ cười xán lạn với anh: “Anh hai, để em nắm một chút đi, có được không?”


Người phụ nữ này, đang làm nũng với anh đấy à?


Đột nhiên anh không nỡ hất tay cô ra nữa.


Nhan Nhã Tịnh thấy mưu kế nho nhỏ của mình đã thành công liền vui vô cùng. Cô đang định đòi thêm chút phúc lợi nữa thì điện thoại của Lưu Thiên Hàn đột nhiên đổ chuông.


Là Cung Tư Mỹ gọi tới.


Trong giọng nói của Cung Tư Mỹ mang theo sự bất lực và hoảng sợ rõ ràng: “Anh Gia Thành, Nhan Nhã Tịnh cho người bắt cóc em! Bọn họ nói bọn họ muốn hiếp em rồi giết! Anh Gia Thành, em ở nhà máy hoang phía nam ngoại ô, cứu em với! Á...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK