Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không dịu dàng, không hiểu lãng mạn, bảo thủ y như đồ cổ…

Lưu Thiên Hàn vẫn chưa lấy lại tinh thần từ mấy câu nói đó thì anh lại nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói cô đã thay lòng đổi dạ.

Trên trán Lưu Thiên Hàn nổi gân xanh, anh suýt chút nữa bóp nát điện thoại trong tay, người phụ nữ này lại dám thay lòng đổi dạ! Sao anh lại không đánh gãy chân cô đi chứ!

Lưu Thiên Hàn thấy anh thật sự nên đánh gãy chân Nhan Nhã Tịnh, nếu anh đánh gãy chân cô thì sau này cô chỉ có thể ở bên anh, những thứ hoa cỏ ong bướm ngoài kia sẽ không có cơ hội cướp cô đi.

Nhưng anh không nỡ đánh gãy chân cô.

“Nhan Nhã Tịnh, anh không tin em sẽ thay lòng đổi dạ!” Lưu Thiên Hàn dừng một chút rồi lại lạnh giọng nói: “Bây giờ em đang ở đâu? Anh đến tìm em!”

“Anh Lưu, anh không cần đến đây tìm tôi đâu!” Nhan Nhã Tịnh không muốn gặp Lưu Thiên Hàn, cô vội vàng nói.

Gọi điện thoại với anh thôi mà cô đã chống đỡ hết nổi rồi, nếu như nói lời chia tay trực tiếp, chỉ sợ cô không thể nhắc đến chia tay được, mà cô sẽ mặc kệ tất cả để nhào vào lòng anh.

“Không cho anh tìm em, vậy em đừng mơ chia tay được!”

Lời này của Lưu Thiên Hàn lập tức chặn họng Nhan Nhã Tịnh, nhưng đại não Nhan Nhã Tịnh vẫn nhanh chóng xoay chuyển, cô nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó.

“Anh Lưu, anh đến đây tìm tôi thì không được tiện lắm đâu, bây giờ tôi đang ở cạnh bạn trai mới. Anh Lưu, bạn trai mới của tôi rất hay ghen, anh đến đây anh ấy sẽ không vui.”

Bạn trai mới?!

Lưu Thiên Hàn tức giận đến sắp ăn thịt người, người phụ nữ này lại dám tìm bạn trai mới sau lưng anh?!

Không! Anh sẽ không tin đâu!

Chắc chắn người phụ nữ này cố tình chọc tức anh!

Lưu Thiên Hàn đè cơn xúc động muốn giết người lại, anh nhẹ giọng hỏi Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, có phải là anh… Có phải là anh đã làm gì khiến em không vui, bây giờ em đang giận anh đúng không? Nhan Nhã Tịnh, em nói xem anh đã làm gì khiến em buồn lòng đi, anh sẽ sửa.”

Nghe hết những lời này của Lưu Thiên Hàn, cuối cùng Nhan Nhã Tịnh không khống chế được nữa, nước mắt rơi xuống như hạt ngọc.



Anh Lưu, anh Lưu kiêu ngạo không ai bì nổi như vậy, sao có thể hạ mình trước mặt cô đến thế!

Anh Lưu tốt như vậy, sao cô có thể không yêu được!

Anh Lưu tốt như thế cũng xứng đáng nhận được những thứ tốt nhất, là Nhan Nhã Tịnh cô không xứng với anh!

Nhan Nhã Tịnh sợ Lưu Thiên Hàn sẽ nghe thấy tiếng khóc của mình, như vậy bao nhiêu công sức chia tay của cô sẽ đổ sông đổ biển, cô cuống quít lấy điện thoại ra, sau khi cảm xúc ổn định lại, cô mới đặt lại điện thoại bên tai.

“Anh Lưu, anh không làm gì khiến tôi không vui cả. Anh Lưu, anh thật sự rất tốt, anh rất ưu tú, anh là người đàn ông ưu tú nhất mà tôi từng gặp. Nhưng phụ nữ ngưỡng mộ một người đàn ông ưu tú chưa chắc đã là yêu hết lòng.”

“Anh Lưu, tôi đã gặp được người đàn ông khiến tôi yêu hết lòng, rất xin lỗi anh Lưu, là tôi phản bội anh.”

“Nhan Nhã Tịnh, anh không tin! Đến một chữ anh cũng không tin!” Rõ ràng trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn chất chứa sự đau lòng, anh yên lặng một lúc lâu rồi mới khàn giọng chậm rãi nói: “Nhan Nhã Tịnh, có người ép em đúng không?! Rốt cuộc em đã gặp chuyện gì mà không thể cùng anh giải quyết, em cứ nhất quyết tự ý quyết định rời bỏ anh?!”

“Nhan Nhã Tịnh, em không nói rõ ràng thì đừng mong anh đồng ý chia tay! Không! Cho dù em có nói rõ ràng thì đời này em cũng đừng mong chia tay được!”

Nhan Nhã Tịnh bịt chặt miệng, không cho bản thân khóc thành tiếng. Nếu thật sự chỉ là có người ép cô rời khỏi anh Lưu thì tốt rồi. Anh Lưu tốt đến thế, cho dù tất cả mọi người trên thế giới này phản đối thì cô cũng sẽ kiên định không lay chuyển đứng bên anh.

Đáng tiếc, không phải có người ép cô phải rời khỏi anh Lưu, mà là cô bị tiêm máu có chứa mầm bệnh AIDS, chuyện cô bị lây bệnh không có gì phải thấp thỏm lo lắng, cho dù cô có yêu anh Lưu đến mức nào, cô không nỡ đến mức nào thì cũng chỉ có thể rời khỏi anh.

“Không ai ép tôi!” Nhan Nhã Tịnh gần như dùng toàn bộ sức lực của mình mới có thể làm cho giọng của cô nghĩ bình tĩnh hơn đôi chút: “Anh Lưu, không có ai ép tôi cả, thật sự là bản thân tôi không muốn ở bên anh nữa.”

“Ở bên anh tôi thật sự rất mệt, tôi không hề vui vẻ. Ở bên anh có thể làm thoả mãn lòng hư vinh của tôi, nhưng thứ như lòng hư vinh chỉ cần một lúc là đủ rồi, ai tình nguyện cần nó cả đời chứ!”

“Ở bên nhau mãi không rời, phụ nữ nên tìm một người đàn ông mà mình thật lòng thích. Anh Lưu, tha thứ cho tôi, tôi không muốn tiếp tục lừa mình dối người nữa. Rõ ràng không yêu anh, nhưng tôi lại cứ phải giả vờ yêu anh, tim tôi mệt lắm!”

“Anh Lưu, chúng ta chia tay trong hoà bình đi. Chúc anh sau này có thể gặp được người phụ nữ thật lòng thích anh, chúc anh hạnh phúc! Anh Lưu, tôi đã chúc phúc anh rồi, anh cũng rộng lượng một chút, chúc tôi hạnh phúc được không?”

“Tôi với bạn trai mới hiện tại của tôi thật sự rất yêu nhau, bọn tôi đều muốn được anh chúc phúc.”

“Nhan Nhã Tịnh, hạnh phúc của em chỉ có thể do anh cho!” Lưu Thiên Hàn gắt gỏng rít lên: “Nhan Nhã Tịnh, cả đời này em đừng mơ anh sẽ chúc phúc cho em với người đàn ông khác bên nhau không rời!”

Trước giờ tính cách của Lưu Thiên Hàn luôn trầm ổn, mấy năm nay trên thương trường anh gặp được những chuyện còn lớn hơn mà vẫn có thể mặt không đổi sắc thong dong đối phó, nhưng hiện tại anh lại bị người phụ nữ này chọc cho tức đến không thở nổi.

Lưu Thiên Hàn hít mấy hơi thật sâu, trong lòng vẫn cực kỳ buồn bực, gương mặt điển trai của anh tối sầm nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, em đang ở tiểu khu Thiên Mệnh đúng không?! Bây giờ anh sang đấy tìm em.”



Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn cúp luôn điện thoại.

Nhan Nhã Tịnh ngơ ngẩn đứng bên ngoài tiểu khu Thiên Mệnh, đầu óc cô rối bời.

Anh Lưu muốn đến đây! Anh Lưu thật sự muốn đến đây!

Thật ra Nhan Nhã Tịnh có nhớ Lưu Thiên Hàn, cô muốn nhìn thấy anh, nhìn thấy gương mặt điển trai mà cô ngày nhớ đêm mong, nhưng chính cô lại sợ hãi nhìn thấy anh.

Sau khi nhìn thấy anh, cô phải dùng bao nhiêu sức mới có thể chém đinh chặt sắt nói chia tay với anh đây!

Nhan Nhã Tịnh nửa ngồi xổm, cô ôm chặt lấy hai chân mình. Thật ra từ khi quay trở về từ bờ biển cô đã biết, cô nhắc đến chia tay, anh Lưu chắc chắn sẽ nhất quyết đến tìm cô.

May mà cô đã chuẩn bị trước.

Nhưng cho dù có chuẩn bị, đánh xong một trận thì cô cũng cạn kiệt sức lực!

Anh Lưu, em yêu anh còn hơn cả những gì anh nghĩ, nhưng trên thế giới này không phải đôi nam nữ nào yêu nhau cũng có thể tồn tại vĩnh viễn.

Cuối cùng, chúng ta vẫn tình sâu duyên mỏng…


Lưu Thiên Hàn cầm chìa khóa xe, suốt đoạn đường chạy như bay, cuối cùng cũng đến tiểu khu Thiên Mệnh.


Anh không rảnh chờ thang máy mà lập tức chạy như bay đến căn nhà của Nhan Nhã Tịnh.


Hôm nay anh đã bị Nhan Nhã Tịnh ép đến điên rồi, lúc đến cửa anh còn quên cả nhấn chuông, đập lên cửa căn hộ của Nhan Nhã Tịnh như thể đang trút giận.


“Nhan Nhã Tịnh, mở cửa!”


“Ai thế?” Một giọng nói rõ ràng không kiên nhẫn vang lên bên trong căn hộ, chỉ là đấy không phải giọng của Nhan Nhã Tịnh, mà là giọng của một người đàn ông.


Lưu Thiên Hàn cũng nghe thấy giọng nói này, lòng anh bỗng trùng xuống, đúng thật là sau khi cửa căn hộ mở ra, có một người đàn ông mặc áo ngủ tơ tằm đang dụi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vẻ mặt bực bội nhìn anh.


“Anh là ai thế? Mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của người khác rồi, ý thức anh để đâu vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK