“Cô chỉ là vừa vặn chen vào được vị trí thứ mười thôi, có gì đáng kiêu ngạo chứ. Do tôi không có hứng thú tham gia thôi, nếu không vị trí thứ nhất cũng là của tôi” Chung Trác Linh nhướng mày, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô ấy và Hồ Bạch Linh trạc tuổi nhau, cha của hai người cũng là bạn tốt, thường xuyên liên lạc. Tuy nhiên cả hai cô lại có phân như nước với lửa, cứ gặp nhau là sẽ cãi nhau, không ai thuyết phục được ai.
Nhưng nói đến vị trí thứ nhất, Chung Trác Linh không khỏi có hơi chột dạ liếc nhìn Tân Trạm.
Vốn dĩ cô ấy vẫn rất tự tin về thực lực của bản thân, nhưng khi tiếp xúc với Tân Trạm nhiều hơn lại cảm thấy mình không thể vượt qua Tân Trạm được.
“Chính cô cũng không tin những gì mình đang nói.” Giọng điệu của Chung Trác Linh càng về sau càng yếu dần nên cũng khiến Hồ Bạch Linh phát hiện ra. Cô ta nhìn theo ánh mắt của Chung Trác Linh thì thấy Tân Trạm đang im lặng đứng ở một bên.
Hồ Bạch Linh cũng cẩn thận đánh giá Tân ‘Trạm một phen.
Mặc dù dung mạo của Tân Trạm đang đeo mặt nạ da người chỉ ở tầm trung đến cao.
Nhưng bởi vì Tân Trạm đã tu luyện công pháp tỉnh thần nên tiên khí vô thức lưu chuyển bên ngoài cơ thể, tạo cho người ta một loại cảm giác như ẩn như hiện, trông có vẻ tràn đầy khí chất thần tiên, cực kỳ thoát tục.
Hồ Bạch Linh thầm nghĩ răng Chung Trác Linh đã đến tuổi rồi, chẳng lẽ là khi cô ấy trông thấy Tân Trạm thì có phần động tâm, đã thâm mến anh rồi sao?
Nhưng chuyện này cũng khó trách, tuổi Tân Trạm không cao nhưng lại là đại sư trận pháp, được đại sư Thiết Lang coi trọng, cũng xem như là một thiên tài. Người đẹp đều thích thiên tài mà, đúng không?
Đôi mắt đẹp của Hồ Bạch Linh đảo qua đảo lại, tưởng là mình đã hiểu hết mọi chuyện, cô ta nói: “Chung Trác Linh, cô cảm thấy anh Trình thế nào?”
“Anh ta?” Chung Trác Linh không biết suy nghĩ của Hồ Bạch Linh, chỉ liếc mắt nhìn Tân Trạm rồi hừ lạnh một tiếng: “Là một tên đầu gỗ, tên khốn khiếp, lại vô dụng… Tóm lại không phải thứ gì Lúc này Hồ Bạch Linh càng tin chắc hơn, xem ra Chung Trác Linh không chỉ thích Tân Trạm mà còn yêu đơn phương, còn Tân Trạm có lẽ vẫn chưa đồng ý.
Nếu cô ta dùng chút thủ đoạn để khiến Tân Trạm yêu mình thì có lẽ Chung Trác Linh sẽ tức giận đến mức phát điên lên.
Nghĩ đến cảnh tượng đó thật thú vị “Tôi lại thấy anh Trình không tệ, nếu cô đã không thích thì tôi sẽ không khách khí đâu.”
Hồ Bạch Linh nói.
“Xì, cô muốn làm gì thì làm, hơn nữa người và yêu khác biệt. Cô nghĩ anh ta sẽ thích cô sao?” Chung Trác Linh khit mũi nói, đương nhiên cô ấy không tin Hồ Bạch Linh có thể quyến rũ được Tần Trạm.
“Cô quá bảo thủ rồi. Yêu Tộc chúng tôi cũng có tu sĩ loài người mà, thậm chí còn có người và yêu kết hôn với nhau. Tôi thấy anh chàng này rất thuận mắt, hoàn toàn có thể cho anh ta ở rể”
“Vậy thì cô có thể thử xem, nhưng tôi khuyên cô đừng đùa với lửa” Chung Trác Linh chế nhạo. Tìm Tân Trạm gây räc rối thì Hồ Bạch Linh này chính là đang tự tìm đường chết.
Nhưng lời đe dọa này, theo Hồ Bạch Linh thấy lại thành Chung Trác Linh đang hù dọa cô ta.
“Chẳng phải anh ta chỉ là đại sư trận pháp thôi hay sao. Đợi bổn cô nương ra tay thì cô có thể thấy anh ta quỳ gối dưới váy tôi thế nào”
Hồ Bạch Linh vô cùng tự tin. Nghĩ đến cảnh Tân Trạm vô cùng say đắm mình, còn Chung Trác Linh thì tức giận tột độ, cô ta càng thêm mong chờ.
“Anh Trình, xin chào Hồ Bạch Linh bước tới, thi lễ với Tân Trạm.
“Xin chào cô Hồ.”
Tân Trạm khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Hồ Bạch Linh này đã nhận ra thân phận anh rồi sao?
Nhưng hình như không phải vậy. Ánh mắt anh nhìn ra xa xa, phát hiện Chung Trác Linh cũng đang nhìn về phía này. Chẳng lẽ hai người này đang giở trò gì sao?
Sau đó, Hồ Bạch Linh hỏi Tân Trạm rất nhiều kiến thức về trận pháp, tất cả đều ở trình độ sơ cấp đơn giản. Tân Trạm không từ chối mà vẫn giải thích chỉ tiết.
Nhưng trong khi đang nói chuyện, đôi mắt ngận nước của Hồ Bạch Linh như đang phát tín hiệu, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp lả lơi ong bướm của cô ta khiến người ta chú ý tới sẽ không khỏi mê đảm, tim đập nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Mà câu hỏi của cô ta cũng dần trở thành tôi đẹp không, anh cảm thấy tôi như thế nào, v,v.
Tân Trạm nhíu mày càng sâu, cảm giác được cô gái Hồ Bạch Linh này có chút kỳ quái Bản thân anh đang yên ổn đi dạo, tự nhiên cô ta chạy lại hỏi mấy cái này làm gì.
Càng về sau, giọng nói của Hồ Bạch Linh càng trở nên nhỏ nhẹ, nóng bỏng. Trong giọng nói mang theo chút mập mờ trêu ngươi, giống như vô số sợi tơ nhỏ. Hai gò má cũng khiến người ta hỗn loạn, mang theo một mùi hương khiến trái tìm người khác ngứa ngáy.
Sắc mặt Tần Trạm đỏ lên, ánh mắt dại ra nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn rơi vào trong tay giặc.
“Thằng nhóc này đúng là bị lừa rồi Hồ Bạch Linh cười thầm. Không người đàn ông nào có thể chống lại ma lực từ huyết mạch trời ban của cô ta, huống chỉ là một thanh niên như Tân Trạm Sau đó, Hồ Bạch Linh còn nói mấy lời ngọt ngào hơn, cố ý làm cho Tần Trạm nói ra mấy lời ngưỡng mộ yêu thương mình. Hồ Bạch Linh cười khanh khách, nếu Chung Trác Linh nhìn thấy người mà cô ấy thầm mến lại nhanh chóng say mê mình thì chắc chẩn cô ấy sẽ rất tức giận.
Nhưng tên nhóc thối này cũng dẻo miệng, thật chứ, lời nói ngon ngọt đến mức chính Hồ Bạch Linh cũng cảm thấy hơi động tâm. Nếu thật sự tìm được một người đàn ông như vậy bầu bạn thì có vẻ cũng khá tốt.
“Hồ Bạch Linh, con đang làm gì ở đó?”
Ngay khi Hồ Bạch Linh đang miên man suy nghĩ, một giọng nói vang lên như sấm sét giáng xuống bên tai cô ta.
“Cha, con chỉ nói chuyện với anh Trình mà thôi, không làm gì cả” Hồ Bạch Linh ho nhẹ một tiếng, nén giận nói. Chẳng phải cô ta chỉ sử dụng chút ma lực chứ đâu có làm hại anh Trình đâu, sao cha lại rống lên với cô ta chứ?
“Nhìn cho rõ ràng xem con đang nói chuyện với ai” Ông Hồ nghiêm nghị nói.
Hồ Bạch Linh sửng sốt, vội quay đầu lại.
Lúc này cô ta mới bàng hoàng nhận ra mình đang ôm một cái cây to rồi lẩm bẩm một mình.
Không ngờ bản thân mình lại bị lừa nói chuyện một mình với một gốc cây?
“A!”
Hồ Bạch Linh lập tức đỏ mặt, lùi lại mấy bước như thể bị điện giật, lúc này mới nhận ra mọi người đã đi ra xa mấy chục mét.
Mà Tân Trạm thì đang đứng trong đám đông cười như không cười mà nhìn cô ta.
“Tên đó dùng ảo thuật khống chế con.”
Ngay lập tức, Hồ Bạch Linh vô cùng xấu hổ. Cô ta vốn định quyến rũ Tân Trạm bãng ma lực ảo thuật của mình, nhưng thay vào đó.
lại trúng thủ đoạn của đối phương. Anh chàng này đúng như lời Chung Trác Linh đã nói, thật sự rất khó ưa.
“Con gái hư, lại đây cho ba” Hồ Lão liếc nhìn Tân Trạm một cách sâu kín rồi ậm ừ gọi con gái mình.
Khi không lại đi quyến rũ trận pháp sư người ta làm gì, kết quả lại còn thất bại. Thật mất mặt quá đi mất!
“Chị Linh đúng là có kỹ năng tốt thật đó, đến tôi cũng phải xấu hổ” Chung Trác Linh đứng một bên cũng cười trên nỗi đau của người khác.
“Câm miệng!” Hồ Bạch Linh cắn chặt răng, đôi mắt đẹp nhìn Tân Trạm chăm chăm, hận không thể đi lên cần anh một cái.
“Anh Trình, anh đúng là người lão luyện.”
Hồ Bạch Linh hừ một tiếng rồi cất bước đi xa.
Tân Trạm nở nụ cười. Thủ đoạn của Hồ Bạch Linh quả thật không tệ, chẳng trách cô ta có thể liên tục thăng cấp, nhưng so với Tử Chú Thuật của anh thì vẫn kém hơn một chút.
Tuy nhiên, cô ta đã cố ý chạy tới chỉnh anh, đương nhiên Tân Trạm không thể bỏ qua.
Hơn nữa, cô gái này hiểu thuật dụ dỗ như, lại họ Hồ nên hẳn là do hồ yêu hóa thân thành rồi.
Trong khoảng thời gian sau đó, vì ăn phải quả đẳng nên Hồ Bạch Linh khá yên phận, bị Chung Trác Linh chế giễu một lúc lâu mà cô ta cũng không đáp trả gì.
Trong lòng Chung Trác Linh cực kỳ dễ chịu. Mỗi lần cô ấy đấu với Hồ Bạch Linh thì luôn thua nhiều thẳng ít, bây giờ nhờ có chiêu thức đó của Tân Trạm, cô ấy đã cứu vãn tình thế lại rất nhiều, thậm chí khi nhìn Tân Trạm cũng thấy thuận mắt hơn.