Đúng lúc này, bỗng nhiên Tân Trạm mở miệng, chỉ vào thanh kiếm trên tường nói.
“Tất nhiên là được, chỉ là một thanh kiếm sắt gỉ, tặng cho anh đó”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, giơ tay vẫy một cái, bỗng chốc thanh kiếm phát ra ánh sáng màu vàng rơi vào trong tay Tân Trạm.
“Cảm ơn nhé, tạm biệt”
Tân Trạm nhận lấy trường kiếm, đi ra ngoài cùng với Lãnh Uyên Thư.
“Đi nhanh!”
Vừa đi ra khỏi cửa hàng không lâu, Tân Trạm đột nhiên hướng về phía Lãnh Uyên Thư nói một câu.
“Tân Trạm, anh không sao đấy chứ?” Lãnh Uyên Thư kinh ngạc nói.
Lúc này ánh mắt Tân Trạm trong suốt, không còn vẻ đờ đẫn như lúc trước nữa.
“Chỉ là một chút thuật gây ảo giác, không có tác dụng với tôi” Tân Trạm cười nhạt nói.
“Vậy thanh kiếm kia?”
Lãnh Uyên Thư trừng to mắt, cuối cùng mới có phản ứng trở lại, kinh ngạc nói: “Vậy là anh đã đánh lừa bọn họ.”
Tân Trạm không bị mắc lừa, mà ngược lại còn lấy được báu vật trong cửa hàng của người đàn ông kia.
Bản thân còn đang có chút phiền muộn, tưởng rằng Tân Trạm bị trúng thuật.
Lãnh Uyên Thư vừa khâm phục anh vừa buồn cười.
“Không sai, có điều một lúc nữa bọn họ sẽ nhận ra, nếu bọn họ chịu nhịn thì không sao, còn nếu bọn họ đuổi theo ra ngoài, vậy thì đừng trách tôi không khách khí”
Tân Trạm cười lạnh một tiếng, ánh mắt xẹt qua một tia sát khí.
Mười triệu tiền linh thạch để mua thanh kiếm này, coi như cho bọn họ một bài học, nếu đối phương ngoan cố cứng đầu, thì không thể trách mình được.
“Tôi đi cùng cô”
Lãnh Uyên Thư nhảy lên nóng lòng muốn thử.
Mấy tên vừa rồi mới uy hiếp mình, nên cô cũng đang rất tức giận.
Nói về thực lực của hai bên, ngay cả Hỏa Quỷ cảnh thần hóa phân tam phẩm Tân Trạm cũng có thể đánh bại, thì đối với hai loại cảnh giới nhất phẩm này, Lãnh Uyên Thư hoàn toàn không bao giờ nghĩ Tân Trạm có thể thua được.
“Lão Nhạc, ông làm sao vậy, sao lại tặng vật báu của cửa hàng cho.
người ta, hay đây lại là một trong những cái bẫy của ông?”
Ở bên kia, sau khi Tân Trạm rời khỏi cửa hàng, hai người đàn ông đứng đăng sau chau mày đi đến.
Mặc dù tu vi của Lão Nhạc này mới chỉ qua Cảnh Xuất Khiếu cửu phẩm, nhưng thông minh xảo quyệt, có thể nói đạo lý, và lại là người đáng tin cậy trong ba bọn họ.
Vì vậy khi nhìn thấy Tân Trạm lấy đi trường kiếm, bọn họ nhất thời không có phản ứng gì, bây giờ mới lên tiếng hỏi.
Thân thể người đàn ông họ Nhạc cũng hốt hoảng ngẩn ngơ một lúc, sau đó mới hồi thần lại được.
“Báu vật gì của cửa hàng cơ?” Nhạc Đồng sững người nói.
“Chính là thứ chúng ta lấy ra từ trong mộ đó, là thanh trường kiếm mà chúng ta thập tử nhất sinh mới lấy được, sao anh lại tặng cho tên ngốc đó?”
Hai người đàn ông trong lòng rối bời, đột nhiên có chút gấp gáp.
Cảm thấy sự việc có gì đó không đúng, bọn họ mới đem sự việc vừa rồi kể lại một lần.
“Tôi, tôi bị anh ta lừa rồi!”
Nhạc Đồng chết lặng người, nửa ngày sau mới tỉnh ngộ trở lại.