“Lần này Tân Trạm đến Đông Vực là vì có một nhiệm vụ bí mật, tôi thấy cô đáng thương nên mới nói cho cô biết, một mình cô biết thì thôi chứ đừng lan truyền ra bên ngoài, vả lại đợi đến lúc anh ta rời khỏi thì hai người chắc cũng không có cơ hội gặp nhau đâu” Phù Ma nói.
“Điều này vãn bối hiểu rõ”
Lãnh Uyên Thư gật đầu, trong lòng không che giấu nổi sự tiếc nuối.
Thật ra cô ta cũng hy vọng Tân Trạm chỉ là một tu sĩ bình thường, như thế thì bản thân vẫn còn cơ hội.
Trôi qua hồi lâu Tân Trạm mới dần dần tỉnh lại.
Phù Ma bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tân Trạm tỉnh lại trước tiên là cảm nhận cơ thể mình trước rồi thở phào một cái.
“Nói chứ nữ Tông Chủ này đối với cậu cũng khá tốt đấy, tôi đã nói với cô ấy rằng sau khi cậu rời khỏi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa nhưng cô ấy vẫn chăm sóc cậu hết sức mình”
Phù Ma đưa ra lời đề nghị: “Tên nhóc con nhà cậu có từng nghĩ sẽ thu nạp thêm vài vợ lẽ ngoại trừ Tô Uyên ra không, ví dụ như Chúc Diêu, Phương Hiểu Điệp hay Lãnh Uyên Thư chẳng hạn, tôi cảm thấy cũng không tệ”
Phù Ma đúng là gừng càng già càng cay, ông ta nhìn thấy Lãnh Uyên Thư luôn chăm sóc cho Tần Trạm, không chỉ bởi vì mình đưa tấm lệnh bài ra mà là cô ta xuất phát thật lòng.
Dù sao nhà họ Tân cũng rất ít khi đi đây đi đó, đã vậy còn cách rất xa nơi này nên cho dù có nịnh bợ thì sau này cũng khó mà giúp được việc gì.
Còn việc xuất phát từ lòng cảm kích hay nảy sinh tình ý thì Phù Ma cảm thấy vế sau phù hợp hơn.
“Ông rảnh rỗi như thế chi bằng giúp tôi khắc thêm mấy trăm cái bùa dẫn bạo đi” Tân Trạm có chút bất lực nói.
“Khụ khụ, tôi chăm sóc cho cậu cả đêm thế mà vừa tỉnh đã bắt tôi làm việc, tôi đi nghỉ ngơi trước đây”
Phù Ma suýt chút bị mắc nghẹn, ông ta không dám nói năng linh tinh nữa mà nhanh chóng quay vào trong thức hải của Tân Trạm.
Tân Trạm lấy từ trong nhãn chứa đồ ra một cái chăn bông và đắp lên người Lãnh Uyên Thư, sau đó đi qua một bên bắt đầu ngồi bệt xuống hồi phục sức lực.
Một lát sau Lãnh Uyên Thư cũng tỉnh lại, cô lập tức nhìn về phía Tân Trạm thì thấy anh đang tu luyện khiến cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Lúc đứng dậy cô ta mới phát hiện trên người có thêm một tấm chăn bông, bên cạnh còn có thêm mấy cái bình sứ.
Cảm xúc của Lãnh Uyên Thư trở nên rất phức tạp, cô ta nhìn Tân Trạm bằng ánh mắt sâu thẳm và cầm bình thuốc lên, mùi thuốc thoang thoảng hương thơm lan tỏa ra, rõ ràng đây là linh đan tuyệt phẩm có thể giúp bổ sung linh khí một cách nhanh nhất.
Lãnh Uyên Thư cũng không nói thêm gì mà trực tiếp nuốt viên đan dược vào rồi lập tức ngồi bệt xuống tu luyện.
Hai người họ cứ thế tu luyện suốt một ngày một đêm.
Và trong hai ngày này, Quỷ Hỏa dường như muốn phát điên lên rồi.