“Tam trưởng lão đã nói chỉ cần Trình đạo hữu đồng ý ra tay cứu giúp thì anh có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì. Xin anh nể mặt Diệp Thành, giúp đỡ nhà họ Diệp chúng tôi thêm một lần”
Tu sĩ nhà họ Diệp nghe vậy thì cảm thấy hơi ngượng, cậu †a chỉ có thể cúi thấp đầu chắp tay.
Bởi vì muốn Tân Trạm giúp đỡ, thái độ của tất cả các tu sĩ này cũng hạ xuống rất thấp.
Thực ra lúc trước cũng có những tu sĩ trong nhà họ Diệp không đồng ý với cách làm của Tam trưởng lão nhưng không một ai trong số họ dám xúc phạm ông ta cả.
“Chúng ta đi xem trước một chút” Tân Trạm không đồng ý hay từ chối ngay nhưng vì anh cũng có chút tò mò về bảo vật trong chính điện.
Cùng tu sĩ bay lên, hai người đến trước chính điện. Chị em Diệp Anh Sương cũng vừa mới đến, mọi người cùng nhau đi về phía đại điện.
Nhưng cánh cửa cung điện vốn đã đóng chặt lúc này đã được mở ra, ở một khoảng cách xa, càng có thể nhìn thấy rõ ràng sự hỗn loạn của linh khí trong đại điện xen lẫn ánh sáng lấp lánh.
Rõ ràng là người nhà họ Diệp đã xông vào trong đó làm cho một vài trận pháp bị kích hoạt.
Lúc này khi bước vào trong đại điện, ánh sáng linh khí bên trong lại càng thêm hỗn loạn, trong đại điện to như vậy mà linh khí vẫn cuồn cuộn giống như một loại nước đang sôi.
Trong không gian, giống như gặp phải một trận chiến đấu của Đại năng, luồng khí trong toàn bộ đại điện đều vô cùng bất ổn.
“Trình đạo hữu, lão già cổ hủ này cảm thấy nhục nhã hổ thẹn lắm rồi.”
Khi Tân Trạm nhìn vào bên trong thì thấy ngoài Tam trưởng lão và những người khác đang treo trên mặt vẻ âm u và khó coi thì còn có lão Tùng cũng đang ngồi trong đó với vẻ mặt đỏ bừng.
Rõ ràng là sau khi Tam trưởng lão bị mắc kẹt, bọn họ đã tìm lão Tùng nhờ giúp đỡ trước, ai ngờ lúc sau lão Tùng không những không giải quyết được mà còn bị mắc kẹt trong đó.
Nhưng Tân Trạm thấy vẫn còn có một ít máu chảy ở chỗ mọi người ngồi xếp bằng, một vài tu sĩ nhà họ Diệp mặt mày tái nhợt, rõ ràng là bị thương không hề nhẹ.
Từ những điều đó là anh có thể đoán được trận pháp này không chỉ có thể vây khốn được tu sĩ, mà còn có tác dụng công kích rất mạnh mẽ.
“Trình đạo hữu đừng vào đây, nơi này vô cùng nguy hiểm”
Nhìn thấy Tân Trạm định đi vào trong đại điện thì lão Tùng vô cùng kinh ngạc, vội vàng mở miệng nhắc nhở.
“Có rất nhiều Huyễn thú mạnh mẽ trong huyễn trận này, chúng rất lợi hại, Trình đạo hữu phải thật cẩn thận” Trên mặt Tam trưởng lão cũng tràn ngập sự xấu hổ.
Vừa rồi chính miệng ông ta đã tuyên bố một cách hùng hồn rằng mình sẽ không bao giờ quấy rầy Tân Trạm nữa, ai ngờ vừa mới bước vào đại điện mà đã mắc bẫy rồi.
Hơn nữa bây giờ đám người này cũng chỉ có thể đặt hy vọng vào Tân Trạm.
“Không sao đâu” Tân Trạm đã sớm đoán trước được chuyện này, sau khi mở mắt thần ra thì anh đã nhìn thấy gần hết văn trận bên trong.
Nếu nói đến các trận pháp khác thì chắc có lẽ Tân Trạm sẽ không mạnh dạn như vậy.
Nhưng Huyễn trận có thể coi là kỹ năng sở trường của Như Ý Tiên Tôn, bản thân cũng được coi là một nửa đồ đệ của người đó, trong các loại trận pháp, loại mà anh quen thuộc nhất cũng chính là Huyễn trận.
Tân Trạm đã tiến vào trong Huyễn trận. Và chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi thứ trước mắt anh bắt đầu biến hóa.
Tân Trạm phát hiện bản thân đang ở trên một cánh đồng cỏ, xung quanh bằng phẳng vô tận, mênh mông bát ngát, ở phía xa xa là lão Tùng cùng những người khác đang bị đàn sói vây quanh.