Vù!
Trận pháp mà Tần Trạm đã bày ra trước đó nay đã được mở.
Một trận pháp trong đó hàng ngàn sợi linh lực bay ra giống như mạng nhện, thoáng đã đem móng rồng vây lại.
Ở chính giữa trận pháp cắm một thanh trường kiếm sắc bén, mười phần uy áp.
Trong lúc mở ra trận pháp, một luồng sức mạnh của hoàng đế yêu tộc đánh tới, khiến cho linh hồn còn sót lại của móng rồng bị xáo trộn, có chút thất thần ngắn ngủi.
Nhân cơ hội này, hồn Thanh Long gầm rú một tiếng, chớp mắt chui vào bên trong móng vuốt rồng.
Đột nhiên móng vuốt rồng run lên dữ dội, hai luồng khí từ trên cao bay lên, hiển nhiên là hồn phách thật của Thanh Long và linh hồn còn sót lại kia đang vật lộn.
Thấy vậy, Tần Trạm thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây anh đã làm linh hồn còn sót lại này suy yếu hết mức có.
thể, còn hồn phách của Thanh Long trước đó đã hấp thụ xương quái thú bí ẩn, ngoài ra anh còn bổ sung hàng ngàn nội đan yêu thú để nó hấp thụ, không có lý do gì mà không phải một cái vuốt rồng bị chém đứt xong, mới sinh ra tàn hồn đối thủ còn sót lại.
Nuốt xuống lượng lớn đan dược, Tần Trạm mặc kệ trận pháp mà khoanh chân nhắm mắt lại, yên lặng khôi phục lại thân thể hao tổn.
Văn sĩ lướt qua một bên, nhìn thấy cảnh này khóe miệng dần hiện lên ý cười.
“Thật thú vị, tôi đã lâu không gặp loại hậu bối này, hơn nữa lại còn là huyết mạch của người kia”
Văn sĩ liếc nhìn móng vuốt rồng đã dần dần bình tĩnh trở lại, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tần Trạm.
Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía trên một chút, ánh mắt xuyên qua vô số khoảng không, quét ngang đám người Hỏa Vũ Tông đang hỗn chiến.
Sau đó ông ta phất phất tay áo.
Một lượng lớn linh dịch màu đen, giống như vạn sợi tơ mảnh từ khắp không gian bay ra, chui vào trong cơ thể Tần Trạm, tăng tốc hồi phục thân thể anh ấy.
“Để tôi giúp cậu mau chóng phục hồi, xem cậu có thể cứu được đại kiếp của Hỏa Vũ Tông không”
Văn sĩ vừa nói xong, thân thể của ông ta từ từ trở nên trong suốt, cuối cùng hoàn toàn tiêu tan.
Vào lúc này cách nước Đại Vũ rất xa, có một cung điện khổng lồ.
Cung điện này khí thế hào hùng, kiến trúc tinh xảo, non bộ gác mái, Diêu Trì thủy tạ không có gì là không có.
Làm người ta kinh ngạc nhất là tòa cung điện này trải dài trăm dặm, cách khỏi mặt đất, lơ lửng giữa đám mây và sương mù trong không trung.
Nếu có ai nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ nơi đây là chốn bồng lai tiên cảnh.
Lúc này, có một căn phòng bài trí trang nhã trong cung điện.
Trang trí cổ kính, gọn gàng đơn giản, bốn phía đốt huân hương thanh nhã.
Có âm thanh nhẹ nhàng của cầm sắt không ngừng từ phương xa truyền đến, sương trắng phiêu đãng trong không trung.
Một người đàn ông mặc áo xanh lục, áo mão uy nghiêm, đang tu luyện từ từ mở mắt ra.
“Thật thú vị, năm đó ta nhất thời hứng thú để lại một kho báu, nay đã bị hậu thế phát hiện rồi”
Trong ánh mắt người đó phảng phất như có ánh sao trời, dường như trong nháy mắt có thể đem vạn vật vào trong đó.
“Hơn nữa còn mang thân phận kia, thật làm ta ngạc nhiên.”