Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm hôm đó, Tân Trạm lại lấy ra máu Thôn Thiên.

Nhìn huyền phù trước mắt tỏa ra từng sợi máu đỏ sẵm kỳ dị, Tân Trạm giơ tay nhéo nhéo trong không trung.

Ngay lập tức, máu thú Thôn Thiên vô số người khát vọng này trực tiếp nổ tung thành từng mảnh nhỏ, mà quái lạ chính là khi máu nổ tung, vùng không gian vị trí của nó lại hơi run rẩy, từng luồng khí không gian chuyển động dâng trào.

Đôi mắt Tân Trạm hơi mở to, kéo luồng hơi thở không gian này đặt trước mắt quan sát tỉ mỉ Trước đây khi anh nghiên cứu đã phát hiện ra, mỗi lần máu này nổ tung, trong một nén hương sẽ sinh ra hơi thở quy tắc không gian.

Cho nên mấy ngày nay Tần Trạm liên tục làm nổ tung máu để hiểu được nguồn gốc không gian, nếm thử cảm giác tăng sự hiểu biết với Càn Khôn Di Chuyển Quyết.

Mà mấy ngày nay, Tân Trạm đúng là cũng đạt được không ít lợi lộc, sự lĩnh ngộ gian càng lớn mạnh hơn lúc trước.

“Thử thêm lần này nữa, chắc giờ sẽ không kém quá xa nữa”


Chờ sau khi hấp thu xong giọt máu tươi này, Tân Trạm liếm liếm khóe môi, có chút chờ mong.

Bất kể hiểu được bao nhiêu, cuối cùng vẫn phải chuyển hóa vì tu luyện trong thực tế, nếu không vận chuyển Càn Khôn Di Chuyển Quyết thì sẽ không cách nào thật sự hiểu được một số vấn đề.

Bóng dáng Tân Trạm chợt lóe lên, đi tới trên đỉnh núi, nhìn khoảng không tối mịt trước mắt, hít thở sâu.

“Trước kia sở dĩ thất bại là bởi vì sự hiểu biết của mình với không gian qu chỉ suy nghĩ đến nhân tố kiến trúc, bây giờ là ban đêm, vậy mình sẽ lấy bóng đêm làm chủ cấu tạo suy nghĩ.”

Tần Trạm lần thứ hai thi triển Càn Khôn Di Chuyển Quyết, bóng dáng đột nhiên biến mất Chờ tới khi Tân Trạm lần nữa mở mắt, anh về không phát hiện mình quả nhiên xuất phát từ một nơi tối tăm.

“Thành công rồi?” Tân Trạm hơi ngạc nhiên.

Nhưng thở ra một hơi, chợt cảm giác xung quanh có chút sai sai.

Lạnh lẽo ẩm ướt, trong không khí còn chứa mùi máu gây mũi hỗn loạn, cực kỳ khó ngửi.

Thậm chí Tân Trạm còn loáng thoáng nghe thấy vài tiếng người hừ hừ cầu xin.

“Đây là đâu? E là tôi lại chạy tới sai chỗ rồi”

Tân Trạm có chút bực bội, năm chặt mặt nạ bảo hộ trên tay.

Vận chuyển linh khí quanh hai mắt, lập tức nhìn rõ cảnh tượng bốn phía.

Mà vừa nhìn thấy rõ ràng, Tân Trạm lập tức thấy hơi cạn lời.

Một không gian rộng lớn bị phân chia thành từng khu vực nhỏ, bên ngoài có từng cột sắt lớn phong tỏa, vậy mà mình lại chạy tới một cái nhà tù.

Nơi này là địa lao của vương triều Tuyệt Nhật sao?

Tân Trạm vô tình bước một bước, lập tức dưới chân vang lên tiếng răng rắc, lại dẫm trúng một tấm ván gỗ.

Phạm nhân đang ngủ bên cạnh đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy bên cạnh nhiều hơn một người, gã ta suýt nữa tè ra quần.

“Á, có người! Quản ngục, có người cướp ngục!”

Giọng nói của gã lập tức đánh động phạm nhân bốn phía, cả đám tỉnh lại, nhìn về phía Tân Trạm, trong mắt tất cả đều chứa sự hốt hoảng.

“Anh gào cái gì thế Hoàng Tam!” Mấy bóng người vội vàng chạy từ xa tới, chỉ vào phạm nhân kia mắng một tiếng, sau đó nhìn thấy Tân Trạm, cả đám cũng rơi vào mờ mịt.

Bọn họ đều biết nơi này chính là nhà tù cao cấp nhất của vương triều, bên ngoài có hộ pháp thực lực lớn mạnh canh giữ, hiện tại vậy mà đột nhiên có một người thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở đây.

“Anh, anh!” Mấy ngục tốt chỉ vào Tân Trạm, không thể tưởng tượng nổi.

“Đừng ồn ào, tôi là đặc sứ của Yêu Hoàng, phụng mệnh tới thị sát tình hình canh giữ của nhà tù các người mà thôi.”

Trong lòng Tần Trạm vô cùng xấu hổ, nhưng trên mặt lại không có thái độ gì, giơ tay lấy lệnh bài Yêu Hoàng ra.

Nhìn thấy ấn ký trên lệnh bài, cùng khí thế không thể làm giả, mấy ngục tốt này lập tức nhanh chóng quỳ xuống.

Chỉ một lát sau, quản ngục nhà tù cũng vội vàng chạy tới.

“Ngài đặc sứ, ngài có nhận ra tôi không?”

Quản ngục cẩn thận cười nói: “40 năm trước khi ngài tới, tôi vẫn còn là ngục phó.”

“Ồ, có chút ấn tượng”

Tân Trạm ngoài mặt tỏ ra bình thản, trong lòng lại thầm mắng.

Quả nhiên Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lừa gạt mình, 40 năm trước ông ta cũng không giải quyết được Càn Khôn Di Chuyển Quyết này, chạy loạn khắp nơi, còn khoác lác nói với mình chỉ mất có mấy ngày đã học được.



“Cậu có ấn tượng gì về nhân loại này không? Tân Trạm chỉ vào một cái tên trên đó, nói “Dạ thưa đặc sứ, người này lúc trước đột nhiên xuất hiện bên trong nhà tù, đại náo địa lao, làm hộ pháp tức giận, vì thế liền bị bắt nhốt vào nơi này”

Quản ngục ấn tượng sâu đậm với tên này, mở miệng giới thiệu: “Có điều gã cứ luôn miệng nói đây chỉ là hiểu lầm, nói gã là cái gì mà người của Bát Tộc, nhưng chúng tôi nghĩ gã chính là kẻ điên, cho nên cũng không để trong lòng.”

“Anh ta không phải kẻ điên” Tân Trạm nhìn cái tên kia, nở nụ cười.

Tào Phá Thiên, trước kia mình nhớ rõ nhóc con này đoạt xá tà tăng, hai người cùng nhau thi triển thuật Phật Độn, chạy tới nơi nào không biết, không ngờ vậy mà lại bị nhốt trong địa lao Yêu tộc.

Có điều anh ta tự nhận mình là người Tào gia, vậy hẳn là tà tăng kia đã bị anh ta đoạt xá thành công.

“Không phải kẻ điên?” Quản ngục nghe xong bỗng sửng sốt.

“Dẫn tôi đi gặp anh ta”

Tân Trạm không giải thích thêm gì, anh đứng dậy, quản ngục nhanh chóng đi trước dẫn đường, đưa Tần Trạm tới chỗ sâu trong địa lao.

“Đặc sứ, tu sĩ nhân loại này võ nghệ cao cường, lúc trước hình như gã ta bị thương nặng, nhưng vẫn có thể đả thương hai hộ pháp, ngài cẩn thận một chút” Quản ngục thấy Tân Trạm hơi thiếu kiên nhẫn, sau khi nói xong liên hiểu chuyện rời đi.

“Anh là đặc sứ? Cầu xin anh mau thả tôi ra ngoài đi! Tôi là đệ tử Tào gia, các người tha cho tôi, gia tộc tôi nhất định sẽ thưởng lớn các người!” Bên trong nhà tù, Tào Phá Thiên đầu tóc bù xù, mặt mũi nhem nhuốc, nhìn thấy Tân Trạm không nhịn được kêu lên “Tào Phá Thiên, anh không biết tôi à?” Tân Trạm ngồi xổm xuống, cười nhìn về phía đối phương.

Tào Phá Thiên bỗng nhiên sửng sốt, giọng nói này quả thực có chút quen quen, nhưng trong lúc nhất thời không thể nhớ ra.

Tân Trạm thấy thế trực tiếp tháo mặt nạ bảo hộ xuống, cũng lột luôn mặt nạ da người vẫn luôn đeo trên mặt. Trong khoảng thời gian ở Yêu tộc, Tân Trạm vẫn luôn đeo vật đó, ngoại trừ Yêu Hoàng cùng một vài người đặc biệt thì ngay cả Lam Yên cũng chưa thấy gương mặt thật của anh.”

“Anh, sao lại là anh, Tân Trạm!”

Nhờ vào ánh sáng mờ mờ, Tào Phá Thiên nhìn thấy khuôn mặt Tân Trạm, lập tức trừng lớn mắt, như bị sét đánh.


Sát tinh hại mình thê thảm này không những sống yên ổn, còn có thể trở thành cái gì mà đặc sứ Yêu Hoàng?


Anh ta thì ngược lại, trở thành tù nhân, bị nhốt ở nơi này ăn khổ đủ đường, không biết đến khi nào mới có thể thoát ra.


“Anh là kẻ lừa đảo, anh không thể nào là người của Yêu Hoàng, anh!” Tào Phá Thiên rống lên chói tai, vẻ mặt vô cùng không cam lòng “Nếu anh còn muốn ra thì biết điều một chút”


Tân Trạm nói câu này thành công khiến Tào Phá Thiên há hốc miệng, như con vịt bị bóp chặt cổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK