Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tân Trạm, fftdám tự tin đối phó được với Hách Tác Kì sao?”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.

Mọi người đều quay đầu lại, thấy Tiểu Vũ Nhượng đang chậm rãi bước đến gần.

“Có lòng tin hay không sao tôi phải nói với anh?” Tân Trạm nhướn mày nói.

“Vì là em của Thẩm Nhất Mộng nên tôi mới nhắc nhở cậu vài điều, tuyệt đối đừng chiến đấu gần với Hách Tác Kì, hãy dùng thủ pháp để đả kích anh ta, vậy sẽ an toàn hơn” Tiêu Vũ Nhượng nghiêm túc nói.


Tân Trạm có chút trầm ngâm.

Tiêu Vũ Nhượng nói xong liền tiến lại gân Tân Trạm và nói nhỏ: “Tôi đã nói thật với cậu, cậu cũng nên nói thật với tôi, có phải chính cậu đã đào cỏ Lôi Long và quả Lôi Long của tôi không?”

“Yên tâm, tôi không đòi lại đâu, tôi chỉ muốn biết chân tướng thôi”

“Anh đoán xem” Tân Trạm bình tĩnh nói.

Anh ta không ngạc nhiên về chuyện này, với suy luận của Tiêu Vũ Nhượng thì không thể mãi trốn trong bóng tối được.

Hơn nữa Tân Trạm cũng cảm thấy có gì đó không đúng, Tiêu Vũ Nhượng muốn chôn bọn họ, nhưng bị chôn lại cũng là hợp tình hợp lý.

Lời của Tân Trạm khiến cho Tiêu Vũ Nhượng ngây người một lúc.

Tân Trạm nói vậy là có ý gì?

Điều này chứng tỏ tự đào hố chôn mình sao?

Tùng tùng tùng!

Đúng lúc này, ở giữa võ đài có ba tiếng trống vang lên, truyền khắp bốn xung quanh.

Tất cả mọi người đều im lặng trong chốc lát.

Đây là dấu hiệu cho thấy trận so đấu sắp bắt đầu rồi.

Tất cả mọi người của Man tộc đều nghiêm túc quay mặt nhìn về khu vực võ đài.

“Thôi được rồi, lát nữa hỏi anh ta sau”

Nhìn thấy Tân Trạm bay đi, Tiêu Vũ Nhượng mới nhếch mép cười.

Sau đó anh ta đáp xuống khu vực VỊP cạnh võ đài, một trong hai chỗ trống trong đó đã được chuẩn bị sẵn cho anh.

Ngũ đại hoàng tộc, Tiêu Vũ Nhượng là người kế nhiệm của Tiêu gia hoàng triều, việc đáng làm thì phải làm.

Chỗ ngồi bên cạnh anh vẫn còn trống, Tiêu Vũ Nhượng liền ngồi xuống đó.

Bầu trời đột nhiên tối dần đi.

Có người nghi ngờ ngẩng đầu lên, họ chỉ nhìn thấy một con chim đại bàng cánh vàng đang sải rộng cánh bay lên.

Đôi cánh đó lớn đến nỗi che lấp cả nửa bầu trời, nó kêu lên một tiếng kêu lớn sau đó sà xuống mặt đất.

Con chim to lớn phát ra hơi thở cuồng bạo, kinh thiên động địa.

Một vài đám mây trên trời lập tức bị tan ra như tuyết, trong chớp mắt đã không còn đám mây nào trên trời.

Lúc con chim đại bàng đó lướt qua, phía sau lưng nó là Bạch Thăng Tuyết đang đáp xuống.


Phong thái của anh ta vô cùng tự nhiên, bóng dáng uyển chuyển, lúc đáp xuống xung quanh anh ta phát ra ánh cầu vồng rực rỡ, giống như một vị tiên giáng trần.


“Thật là một con yêu thú khổng lồ, có lẽ nó đang ở đỉnh cao của thời kỳ sung mãn, hoặc thậm cũng là giai đoạn hấp hối nhất”


“Người này là ai mà lại dám dùng thú cai quản của triều Tân Hoàng, Tân Gia không quản lý sao?”


“Đại bàng cánh vàng là thú hộ quốc của triều Bạch Hoàng, người đó nhất định là người của Bạch gia”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK