Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh rể, anh đừng giật nữa”

Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.”

Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh..

Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!”

Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?”

Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di.


Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh.

“Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào trong. Tân Trạm lảo đảo mất thăng bằng, cả người ngã đè lên Lâm Tuyết Trinh. Lúc này, Lâm Tuyết Trinh bỗng ôm cổ Tân Trạm, ghé vào bên tai anh thì thầm: “Em biết chị em đối xử với anh không tốt, kết hôn ba năm cũng không cho anh chạm vào, anh đã sớm không chịu nổi đúng không?”

Trái tim Tân Trạm nhất thời đập thình thịch. Lời nói của cô ta chẳng khác nào đang kích thích bộ não của Tân Trạm. Đúng thế, ba năm kết hôn, Tần Trạm đã sớm không chịu nổi. Huống chi Lâm Tuyết Trinh có làn da trắng muốt, dáng người mảnh khánh, nếu là một người đàn ông khác thì đã không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô ta.

“Tân Trạm, anh đang làm gì vậy hả?” Đúng lúc này, cửa phòng bỗng bị đạp mở. Sau đó là Lâm Khinh Thiền, chị gái của Lâm Tuyết Trinh bước vào phòng. Cô ta vừa chụp lại cánh này vừa khàn giọng kêu to.

Tân Trạm vội bối rối đứng dậy, vội vã giải thích: “Không phải như em nghĩ đâu, Tuyết Trinh. Cô ấy bảo sau lưng ngứa.. Tuyết Trinh, em mau giải thích đi”.

Nhưng lúc này, Lâm Tuyết Trinh lại đổi sắc mặt. Cô ta ra vẻ kinh hãi nói: “Anh đúng là đồ súc sinh, tôi là em vợ của anh cơ mà, sao anh có thể làm như thế?”

Tân Trạm há hốc mồm.

“Em… Em nói bậy gì vậy? Rõ ràng lúc nãy em kêu anh vào mà!” Tân Trạm sốt ruột giải thích.

“Chém gió! Tôi thấy mặt anh đã ghê tởm, sao có thể cho anh vào phòng!” Lâm Tuyết Trinh phủ nhận, điều ngoa nói.

Tân Trạm tức khắc hiểu được, đây rõ ràng là âm mưu của Lâm Tuyết Trinh, cô ta làm vậy để để hãm hại anh.

“Anh còn gì để nói?” Lâm Khinh Thiền lạnh mặt.

Tần Trạm căn trảng nhìn Lâm Tuyết Trinh: “Đây là âm mưu của hai chị em cô đúng không?”

Lâm Khinh Thiền sửng sốt, giận dữ nói: “Anh nói hươu nói vượn! Sao tôi lại lấy em gái mình ra mạo hiểm chứ! Sao vậy? Anh làm bậy mà không dám thừa nhận à?”

Tần Trạm cười cay đắng: “Chẳng phải các cô muốn đuổi tôi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng hay sao, cần gì phải tốn công sức như thế.”

Sắc mặt Lâm Khinh Thiền lập tức trở nên khó coi, rõ ràng là bị Tân Trạm nói trúng tim đen. Cô ta cất điện thoại, không kiên nhẫn nói: “Nếu anh đã biết thì mau thu dọn đồ đạc đi đi, lát nữa chúng ta sẽ đi nhận giấy ly hôn”

Tân Trạm không nói một lời, mệt mỏi rời khỏi phòng.

Từ ba năm đến nay, Tần Trạm luôn làm việc chăm chi, song người nhà họ Lâm đều muốn đuổi anh ra ngoài. Nếu không phải ông cụ nhà họ Lâm ngăn cản thi sao hai người lại đến nông nỗi này? Ba năm, Tần Trạm cũng đã mệt mỏi, chẳng qua… Anh cảm thấy mình hơi có lỗi với cụ Lâm.

Từ nhỏ Tân Trạm đã không cha không mẹ, là cụ Lâm trả tiền nuôi anh lớn lên. Tần Trạm nhở kỹ ân tình của ông nên bất kể người nhà họ Lâm đối xử với mình như thể nào, anh cũng chấp nhận. Chẳng qua tới bây giờ, Tân Trạm vẫn không hiểu tại sao cụ Lâm lại muốn gả cháu gái cho mình? Tần Trạm nghĩ nát óc không ra, cho nên không muốn suy nghĩ nữa. Anh bất lực đi trên đường cái, buồn người như một thằng hề nhảy nhót.

Bên kia, hai chị em nhà họ Lâm đang cười đắc ý.

“Cuối cùng cũng đuổi được tên bất lực kia ra khỏi nhà!” Lâm Khinh Thiền cười hì hì.

Lâm Tuyết Trinh liên tục đồng ý: “Đúng thế, không biết ông nội nghĩ gi mà lại kêu chị gả cho loại phế vật như thể”

“Được rồi, không bàn chuyện này nữa, mau giao video này cho ông nội đi. Chị không tin ông nội còn không đồng ý cho chị ly hôn” Lâm Khinh Thiền phấn khởi nói.

Biệt thự nhà họ Lâm, một ông lão tóc hoa râm sắc mặt tái mét.

“Ông nội, tên súc sinh này dám làm chuyện đó với em gái cháu, quả thực là tội ác tây trời! Lần này châu nhất định phải ly hôn với anh ta!” Lâm Khinh Thiền căm hận nói.

Lâm Tuyết Trinh giả vờ tủi thân: “Đúng đấy ông nội, ông phải đuối anh ta ra khỏi nhà họ Lâm đi, không thì ai biết sau này anh ta còn sẽ làm chuyện gì nữa”

Thấy hai chị em ra vẻ oan ức, cụ Lâm lại đập mạnh tay lên bàn. Ông cắn răng nói: “Chắc chắn là hai đứa bay giờ trò đúng không?”

Lâm Khinh Thiền sửng sốt, vội lắc đầu nói: “Ông nội, ông nói gì vậy? Sao bọn cháu lại làm chuyện như thế chứ?”

“Đúng đấy ông nội, ông hồ đồ rồi hả? Sao bọn cháu lại mạo hiểm bằng thân thể mình.” Lâm Tuyết Trinh cũng ngụy biện..

Cụ Lâm lại tuyệt vọng ngồi bệt xuống ghế mây, khẽ lẩm bẩm: “Các cháu biết cậu ấy là ai không. Các cháu. Hồ đồ quá!”.

Chị em nhà họ Lâm đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

“Ông vốn định mang cơ duyên cho nhà họ Lâm… Đành vậy đành vậy, là nhà họ Lâm chúng ta không có phước phận đó.” Cụ Lâm ngồi bệt trên ghế mây, dường như già thêm mấy chục tuổi?

“Ông nội, rốt cuộc ông đang nói gì vậy?” Lâm Khinh Thiền khẽ nói: “Tân Trạm chẳng phải chỉ là một đứa con hoang phế vật thôi sao?”

Cụ Lâm nằm trên giường cười khố, ký ức trở lại hơn hai mươi năm trước.

Năm đó, nhà họ Lâm chẳng qua chỉ là ngư dân bên bờ biển, không liên quan gì tới chữ “giàu có”. Mãi tới một hôm, cụ Lâm ra biển đánh cả thi gặp một người đàn ông xa lạ. Ông ấy đứng sừng sững trên mặt biến, một mình đổi mặt với bảy chiếc chiến thuyền, trên mỗi chiếc chiến thuyền đều chứa đầy vũ khí quân sự hiện đại hóa. Mặt biển khỏi lửa liên miên, mà người đàn ông kia lại triển khai một cuộc tàn sát với bảy chiếc chiến thuyền đỏ.


Sau cuộc chiến đấu gay cấn, tất cả chiến thuyền đều tan vỡ. Máu nhuộm đỏ nước biến, người đàn ông kia đứng trên mặt biển, trông như chiến thần bất bại!


Khoảnh khác ấy, cụ Lâm như nhìn thấy thần linh, lập tức quỳ xuống vái lạy. Cũng chính là người đàn ông ấy đã ban tạo hóa cho nhà họ Lâm, nhà họ Lâm mới được như ngày nay.


Mà Tân Trạm, chính là con trai của người đàn ông đó. Người ấy từng nói chờ khí nào ông ấy dưỡng thương xong thì sẽ trở về dẫn Tân Trạm rời đi.


Thoáng chốc đã hơn hai mươi năm trôi qua. Mặc dù đã trôi qua mấy chục năm, song khi nhớ lại cảnh tượng năm đó, cụ Lâm vẫn không nhịn được hoảng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang