Suy nghĩ của một người luôn luôn sẽ nảy sinh biến đổi, hơn nữa có lúc sẽ rất nhanh.
Trước kia Tân Trạm chẳng qua chỉ là tu sĩ Cảnh giới Xuất Khiếu nhưng lại nắm trong tay tính mạng của vô số tu sĩ Cảnh giới Phân Thần, tất nhiên sẽ khiến bọn họ không phục.
Nhưng bây giờ Tân Trạm cùng lắm chỉ là Cảnh giới Phân Thần tam phẩm lại có thể chém giết cường giả cấp sáu, là người mạnh nhất trong đám đông, bị một người có thực lực mạng mẽ như vậy nắm giữ trong tay tất nhiên sẽ có cảm giác khác nhau.
Đừng nói đến lúc Tân Trạm lên Cảnh giới Phân Thần còn dẫn đến linh khí của trời đất, tất cả mọi người đều được hưởng thụ lợi ích không nhỏ.
“Chúng ta trở về thôi”
Sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức một lúc, Tân Trạm đứng dậy, bay lên giữa không trung.
Tất cả mọi người đều gật đầu đi theo Tân Trạm.
“Có gì thì trở về rồi hãy nói”
Nhìn Liễu Mộng muốn nói lại thôi như đang có rất nhiều vấn đề cần hỏi, Tân Trạm cười một tiếng.
Sau đó anh dẫn mọi người trở lại sơn cốc.
Diệp Tôn và đám người Viên Khánh đang nghỉ ngơi bên trong sơn cốc thấy Tân Trạm và Liễu Mộng bình yên vô sự trở lại thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi dặn dò mọi người tản ra đi nghỉ ngơi, Tân Trạm và Liễu Mộng cùng đi đến một nơi yên tĩnh trong sơn cốc.
“Cô có vấn đề gì thì hỏi đi”
Liên tục đánh nhau, Tân Trạm cũng có chút mệt mỏi nên liền trực tiếp ngồi xuống tảng đá nói chuyện.
“Này, dù gì tôi cũng là người đẹp đấy, anh để ý hình tượng một chút có được không!” Tâm trạng của Liễu Mộng rất tốt, thấy Tân Trạm không thèm để ý hình tượng nửa nằm nửa ngồi liền không nhịn được nhíu mày.
“Chỗ nào có người đẹp thế? A, không phải cô đang nói bản thân đấy chứ!” Tân Trạm không sao cả cười một tiếng: “Thật xin lỗi, đúng là không nhìn ra, hơn nữa cô có đẹp hay không đối với tôi cũng không có gì khác nhau”
“Anh!”
Lông mày Liễu Mộng dựng thẳng đứng, đành chịu đựng ngồi xuống một bên cười nói: “Nghiêm chỉnh mà nói anh rốt cuộc đã thức tỉnh bao nhiêu loại bản nguyên lực, đừng nói với tôi là chỉ có mười loại”
Liễu Mộng tò mò nhìn Tân Trạm.
Cô nhớ lúc mình dẫn hai người Hạ chấp sự rời đi, Tân Trạm đã thoát khỏi không gian bản nguyên, bắt đầu hấp thu và dung hợp bản nguyên khí nhưng mấy thứ tinh thần bản nguyên cô nhìn thấy kia dường như không có mạnh mẽ như lực lượng lôi kiếp mà Tân Trạm mới sử dụng.
“Tôi đã cắn nuốt ba quả lôi nguyên cho nên cũng có thể xem như mười một loại” Tân Trạm thẳng thắn nói.
“Quả lôi nguyên, lại còn ba quả! Vận khí anh tốt thật đấy!”
Liễu Mộng cảm khái, lần này cô cuối cùng cũng biết.
Một quả lôi nguyên sơ sơ chẳng khác nào với bản nguyên lực mạnh nhất Tân Trạm cảm ngộ được, ba quả thì phải tăng lên gấp mấy lần.
“Vận khí tốt cái gì, vì cái quả đó mà tôi suýt chút nữa đã tiêu đời rồi đấy” Tân Trạm nói.
Lúc ấy anh hấp thụ ba quả lôi nguyên cũng được xem như là cửu tử nhất sinh.
“Anh đúng là không xuất thân từ các thế gia sao?” Liễu Mộng hỏi.
“Tất nhiên rồi, nếu không tôi còn cần phải vì mấy giọt huyết dịch của băng phượng mà chạy đến Thánh Cảnh sao?”
“Thế thì anh đúng là lợi hại, bản thân tôi có chín loại bản nguyên lực cũng là dựa vào gia tộc tặng cho một quả hỏa nguyên mới đạt tới mười loại u Mộng tán thưởng.
“Đúng rồi, tôi nghe Thường Phi Dương nói cô đến từ nhà họ Thẩm, cô mang họ Thẩm hả?”