Nhưng ngay sau đó, bọn họ kinh ngạc phát hiện Tân Trạm đánh ra một chưởng, lá chắn màu đen bị linh khí ngưng tụ vậy mà đã vỡ ra thành từng mảnh.
Đồng thời khi nó bị phá vỡ, hai trong số những luồng khí đen lần nữa lại biến hóa mà lao về phía họ.
“AI”
Hai người bị hai cỗ khí tức màu đen này đánh trúng, phát ra tiếng kêu la thảm thiết, trong nháy mắt thân thể tan thành máu loãng bắn tung tóe khắp nơi.
“Đây là thủ đoạn gì”
Mặt khác, tu sĩ Ám Ảnh Minh nhìn thấy cảnh này đồng tử co rút lại, trong lòng lạnh lão.
Hai cường giả Ám Ảnh Minh, thậm chí không thấy rõ được Tân Trạm ra tay như thế nào, liền như vậy mà bỏ mạng.
Đưa tay ra, đem hai luồng Phệ Thiên Trùng tạo thành đám sương đen hút vào trong tay áo.
Tân Trạm quay đầu lại liếc nhìn lão già sắc mắt đã sa sâm xuống, trong lòng lướt qua một tia châm chọc.
Sau đó anh ta thi triển thuật Huyết Độn, tăng tốc hướng phía xa mà bay đi.
“Bắt cho tat”
Lão già hét lớn, tức giận đến mức máu huyết toàn thân đều sôi sùng.
Mấy chục hợp thể cảnh bao quanh một phân thần cảnh, chưa nói không thể ngăn cản anh ta, nếu còn bị anh ta giết chết và bỏ chạy, thì thì bọn họ chỉ cần tìm một tảng đá đập đầu vào chết quách đi cho rồi.
Hộc hộc hộc!
Nhất thời, bầu trời chấn động không ngừng, Ám Ảnh Minh ở phía sau không ngừng truy kích Tân Trạm.
“Trưởng lão, phương hướng mà Tân Trạm chạy tới, có những người của bang Ngọc Huyết ở phía trước”
Trong lúc đuổi theo, một trong những người dưới trướng của ông ta nói.
“Đừng sợ, chúng ta không lấy đá linh khoáng của bọn họ, những kẻ này đó cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác.” Lão già cau mày, lại tự tin nói.
Cảm nhận được một bên có tiếng gió rít gào, những tu sĩ của Bang Ngọc Huyết đều nâng cao cảnh giác, bang chủ bang Ngọc Huyết càng cảnh giác nhiều hơn.
“Các vị đạo hữu ở phía trước, chúng ta là Ám Ảnh Minh đang truy đuổi kẻ thù. Việc đó không liên quan đến các vị, cũng không thèm muốn bảo vật mà các vị có được. Mong rằng có thể được thuận lợi. Nếu các vị có thể giúp tôi bắt được kẻ này, Ám Ảnh Minh ta cũng sẽ có hậu lễ cảm tạ”
Ngay khi người của bang Ngọc Huyết bay lên, lão già Ám Ảnh Minh đột nhiên lên tiếng.
Lưỡi ông ta hở ra như sấm rề, giọng nói của vang vọng khắp nơi.
“Ám Ảnh Minh?”
Lông mày của bang chủ bang Ngọc Huyết. Là một trong những tà phái của Ma Môn, anh ta thật sự không biết đến sự †ồn tại của Ám Ảnh Minh, nhưng bọn người kia làm sao lại chạy tới nơi này.
“Bang chủ, phải làm sao bây giờ?” Đám bang chúng ở một bên hỏi.
“Mở ra trận pháp ở bốn phía, nếu bọn họ dám xông vào thì liền giao chiến với bọn họ”
Bang chủ Ngọc Huyết bang đương nhiên không có ý giúp đỡ Ám Ảnh Minh bắt người.
Hơn nữa chỉ có quỷ mới biết người của Ám Ảnh Minh là đi bắt người thật hay đang giăng bây?
Hừt Mệnh lệnh của bang chủ Ngọc Huyết Bang vừa phân phó xong, một trận pháp bao phủ bán kính một dặm được kích hoạt, ngăn cách bên trong và bên ngoài.
“Không tệ!”
Ánh mắt của lão già truy kích từ phía sau trở nên sáng ngời, bang Ngọc Huyết sẽ không giúp đỡ, điều này ông ta đã đoán trước được. Nhưng khi bọn họ mở ra trận pháp, tương đương với việc chặn đường đi của Tân Trạm, làm cho anh ta chỉ có thể đi đường vòng.