Cái giá phải trả đã tăng gấp bốn lần so với trước đây.
“Lần này dùng tinh huyết và Bổ thiên kim thạch, không biết sau khi trưởng thành sẽ có khác biệt gì đây”
Sau đó, Tân Trạm cũng không lo những việc này nữa, đợi đến sáng sớm, anh lại mở không gian ấu trùng ra.
Trong thời gian một đêm đã đủ để Phệ Thiên Trùng trưởng thành.
Ánh mắt Tân Trạm chợt sáng lên. Anh không cần phán đoán mà đã có thể phát hiện ra được điểm khác biệt.
Đầu tiên, năm con Phệ Thiên Trùng này không có con nào chết cả, mặc dù không thể xác định rằng dùng phương pháp này để nuôi thì sẽ không chết, nhưng tỷ lệ tử vong đã thấp hơn nhiều so với bên Mộ Dung Di rồi, Điều này cũng khiến cho Tân Trạm ít nhiều có chút được an ủi, nếu không vốn đã tiêu hao gấp bốn lần linh tệ mà kết quả là vẫn chết thì lỗ nặng rồi.
Thứ hai, vỏ bên ngoài của Phệ Thiên Trùng có hoa văn màu vàng, mặc dù không đạt được đến mức độ toàn thân màu vàng như trong Vô Tự Thiên Thư có nói, nhưng cũng có sự khác biệt.
“Để xem xem sức chiến đấu đã tăng lên được bao nhiêu”
Tân Trạm đem Phệ Thiên Trùng ra nhận chủ rồi ném chúng vào Thông Thiên Đỉnh.
Hai loại này mặc dù đều là Phệ Thiên Trùng nhưng chúng có sự nhìn nhận khác nhau về chủ nhân của mình, vì vậy sau khi gặp mặt, ngay lập tức trận chiến liền nổ ra.
Anh đem bên mình Phệ Thiên Trùng có hoa văn màu vàng, và ba mươi con Phệ Thiên Trùng của Mộ Dung Di, kết quả bọn chúng bắt đầu cấu xé nhau, toàn bộ ba mươi con của Mộ Dung Di đều bị đánh chết, còn Phệ Thiên Trùng của anh vẫn đang đầy sức chiến đấu.
“Sức chiến đấu ít nhất cũng đã tăng lên năm lần rồi, lần kinh doanh này cũng xem như đáng giá.”
Tân Trạm cũng không để cho Phệ Thiên Trùng có hoa văn màu vàng chiến đấu đến lúc chết, sau khi thử nghiệm sức lực, anh trực tiếp đem năm con Phệ Thiên Trùng này để bên cạnh mình.
Dù sao bọn chúng cũng đã nhận chủ rồi, Tân Trạm cũng không lo lắng là sẽ xảy ra vấn đề.
“Lại giết chết mất ba con Phệ Thiên Trùng của mình rồi”
Trong thuyền bay, Mộ Dung Di vừa tu luyện xong, mí mắt liền giật giật, có chút không nói nên lời.
Tên nhóc Tân Trạm này rốt cuộc là đang làm cái gì, tưởng là đã dừng làm mấy ngày trước rồi, hôm nay lại bắt đầu.
Thời gian chầm chậm trôi đi, mặc dù dọc đường gặp phải chút trắc trở nhưng có Mộ Dung Di và Cung Doãn bên cạnh, Tân Trạm không cần ra tay, như thế thì anh sẽ có thể hóa giải được rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Tân Trạm lại tiếp tục quá trình thả huyết dịch, đập vỡ linh tệ, cho Phệ Thiên Trùng ăn.
Dần dần, trong tay Tân Trạm cũng đã có trên dưới một trăm con Phệ Thiên Trùng có hoa văn màu vàng rồi.
Để cho đám Phệ Thiên Trùng này tập hợp lại với nhau, Tân Trạm cũng có chút cái gọi là cảm giác thành tựu.
Điều này đôi lúc khiến cho Cung Doãn cảm thấy có chút lo lắng, mặc dù không biết Tân Trạm đại sư đang làm gì trong trận pháp, nhưng cứ mỗi ngày như thế, anh ta đều cảm thấy luồng khí nguy hiểm trên người Tân Trạm càng ngày càng mạnh hơn.
Dường như Tân Trạm đang che giấu vật gì rất đáng sợ vậy.
Có điều đối với Tân Trạm mà nói, phiền phức lớn nhất ngay lúc này chính là anh đã dùng hết Tử kim linh tệ có trong tay rồi.
Quả nhiên nuôi Phệ Thiên Trùng rất hao tổn tài nguyên, Tân Trạm có gần một nghìn tấm Tử kim linh tệ, nếu đối với những tu sĩ khác thì sẽ là một khoản rất lớn, nhưng đối với Tân Trạm thì chỉ đủ để tiêu tốn trong mấy ngày mà thôi.