Tân Trạm nói: “Dĩ nhiên ông có thể chọn con đường thứ hai, đó là chết”
“Tôi hứa là được chứ gì” ông lão căn chặt răng, tìm cách tồn tại còn hơn là phải chết.
Sau đó ông ta giao mệnh hồn ra, Tân Trạm cũng buông tha cho ông ta.
Tân Trạm cất giữ những túi nhãn chứa đồ của hai người vừa bị anh hạ, sau đó bay đi. Trong lòng ông lão tràn đầy thấp thỏm lo âu, hồn xiêu phách lạc.
Tên tiểu tử này quá táo bạo và khủng khiếp.
Tuy rằng cậu ta nói là chỉ làm người chỉ điểm, nhưng chỉ sợ là tên tiểu tử này không thành thật, sợ sau này sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Nhưng mệnh hồn của ông ta đã bị đối phương giữ trong tay, ông ta không có lựa chọn nào khác nên đành phải làm theo Tân Trạm.
Hai ngày sau, Tân Trạm bay nhanh liên tục không ngừng nghỉ.
Sau khi anh nghiên cứu thì nhận ra lệnh bài của Ám Ảnh Minh không gửi thông báo nhiệm vụ đến tất cả các thành viên, mà chỉ truyền tin khi nhận thấy thành viên đang ở gần khu vực mà mục tiêu của nhiệm vụ đang ở.
Cho nên Tân Trạm tính toán sẽ lợi dụng điều này để dụ các thành viên của Ám Ảnh Minh trong khu vực này ra một khoảng cách đủ xa, sau đó dùng Truyền Tống Trận để rời đi.
Như vậy đến lần thứ hai khi Ám Ảnh Minh phát hiện ra vị trí của Liễu Mộng thì ở cạnh đó cũng không có thành viên nào nhận nhiệm vụ, nên có thể kéo dài thời gian thêm một chút.
Hai ngày sau, Tân Trạm đã cách chỗ của Liễu Mộng và những người khác một khoảng cách rất xa.
Chiến trường cổ xưa này thực sự rất lớn, cho dù là thành cổ Đông Hoàng cũng chỉ là một góc nhỏ, rất khó có thể đi tới cuối cùng.
Trong vòng hai ngày, cũng có một số thành viên của Ám Ảnh Minh chặn đường anh, nhưng nhờ căn cơ tu luyện của vị ông lão nên Tân Trạm cũng dễ dàng giải quyết được.
Nhờ có Cổ Nguyệt Linh bên cạnh nên nguồn linh khí dường như là vô hạn, khi chiến đấu quả thực cô có thể tạo ra sát khí không hề nhỏ.
Mà Cổ Nguyệt Linh cũng dần dần phát hiện ra rằng, càng ngày Tân Trạm càng cách xa địa vực.
Ngoài việc số lượng những kẻ săn đuổi ngày càng nhiều, thì đồng thời cũng rất hiếm khi bắt gặp các tu sĩ, có khi đi suốt cả mấy giờ mà không thấy một ai.
Ngược lại, số lượng quái thú lại ngày càng dày đặc, các loại quái thú trên mặt đất liên tục gầm thét, bây giờ ngay cả khu vực trên không trung cũng không còn an toàn nữa.
Điều này làm cho cô ấy có chút bất an, không biết vì sao Tân Trạm lại đến một nơi nguy hiểm như vậy.
Cô ấy nhận thấy rằng các thành viên của Ám Ảnh Minh tại khu vực nơi Liễu Mộng đang ở đang bị Tân Trạm dẫn dụ đến đây, số lượng cũng phải hơn trăm người, trong đó không thiếu những người đã đạt đến cảnh giới Phân Thần tứ phẩm.
Liệu Tân Trạm có thể dùng Truyền Tống Trận để rời đi trước mắt đám người này mà không bị bại lộ hay không đây?
Cố Nguyệt Linh có chút lo lắng, nhưng cô sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của Tần Trạm, nên cũng không dám dò hỏi.
Thuyền bay Tử Quang bay thêm mấy giờ đồng hồ, hai người đến một khe nứt trên mặt đất.
Mặt đất vốn dĩ vuông vức, lại xuất hiện vết nứt to như thế này thật giống như bị đại năng bổ ra vậy, vắt ngang dãy núi, phân chia vùng đất này thành hai phần.
Hẻm núi ở dưới mặt đất phải dài hơn nghìn mét, từ trên mặt đất nhìn không khỏi khiến người ta có cảm giác mình nhỏ bé.
Độ rộng của hẻm núi này chắc tâm mấy chục mét, đen nhánh vô cùng âm u, một cỗ khí tức băng lãnh tràn ngập xum quanh.
Nhìn xuống dưới, khe nứt này càng giống như một con mắt đen nhánh, đang lạnh lùng nhìn chăm chú người đứng ở phía trên.