Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Trạm cười nói: “Cứ coi là vậy đi.”

Phương Kính Diệu bật cười, ông ta vỗ vai Tần Trạm nói: “Cậu có biết nội kình tông sư đại biểu cho điều gì không? Nó đại biểu cho việc được toàn thể giới thượng lưu chào mời, mọi người vây quanh như trăng sáng!”

Tần Trạm cũng không nói gì, dựa theo sự đối chiếu của anh thì nội kình đại sư tương đương với luyện khí kỳ, nội kình tông sư ắt hẳn tương đương với trúc cơ kỳ.

Đương nhiên đúng là Tần Trạm hiện tại còn chưa đạt tới Trúc cơ kỳ tuy nhiên, người ở đây tu luyện là võ học nội kình, còn anh tu là huyền học linh lực, ở một cấp độ ngang nhau, thực lực cũng không phải là cùng một trình độ. Hơn nữa, lấy truyền thừa của Tần Trạm mà nói, tuyệt đối không phải là đẳng cấp mà những gia tộc võ học này có thể tưởng tượng nổi, cũng không thể so sánh nổi.

Dựa theo một hồi tìm hiểu thì Tần Trạm cũng biết được, phía trên nội kình tông sư còn có võ đạo tông sư, phía trên nữa thì chỉ còn những cấp bậc chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi nên Phương Kính Diệu cũng không nói thêm nữa.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Liễu Thành Dương lại bước tới. Cậu ta khách khí nói: “Anh Trạm, tuần sau anh tới tỉnh thì nhớ liên lạc với em, em mời anh ăn một bữa.”

“Được.” Tần Trạm sảng khoái đáp ứng. Lúc đi tới trước cửa, Tất Tiêu Dao cũng đuổi tới.

Gã cúi đầu nói: “Cậu Tân, có thể dừng bước nói chuyện một chút hay không?”

Tô Uyên nhíu mày nói: “Cậu còn muốn làm gì nữa!”


Tất Tiêu Dao cười: “Cô Tô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói mấy câu với cậu Tần đây mà thôi.”

“Không sao đâu.” Tần Trạm cười nói. Tô Uyên thấy thế thì cũng không nói gì nữa.

Tất Tiêu Dao đưa Tần Trạm qua một bên xong thì lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng chuyện của nhà họ Địch cậu có thể giấu diếm, trong thâm tâm mọi người ai cũng rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra.”

“Cậu đang tới uy hiếp tôi đấy à?” Tần Trạm nhắn mày nói.

“Uy hiếp cậu?” Tất Tiêu Dao hừ một tiếng. “Đối phó với cậu mà tôi còn phải uy hiếp hay sao? Trực tiếp giết cậu trên lôi đài là được rồi!”

Tần Trạm gật đầu nói: “Tôi sẽ chống mắt lên chờ xem.”

“Cậu tốt nhất đừng có núp váy đàn bà” Tất Tiêu Dao vẫn còn e ngại thể lực của nhà họ Tô, nói.

Tần Trạm cười cười, anh bắt chước giọng điệu của Tất Tiêu Dao, nói: “Tôi đối phó với cậu mà còn cần phải núp váy đàn bà hay sao? Chỉ cần trực tiếp giết cậu trên lôi đài là được rồi.”

Tất Tiêu Dao híp mắt nói: “Được, coi như còn có dũng khí.”

Tần Trạm cũng không nói xàm nói xiên với gã nữa mà quay đầu trở lại xe. Mở cửa xe ra, Tần Trạm ngạc nhiên phát hiện Phương Hiểu Điệp thế mà cũng ở bên trong. Cô nhóc hiện tại đang bám chặt lấy Tô Uyên, khuôn mặt xinh xắn non nớt áp vào tay Tô Uyên.

“Sao cô còn chưa đi hả?” Tần Trạm hỏi.

“Tôi muốn ở Đạm Thành chơi mấy hôm, chẳng mấy khi được gặp chị Uyên mà.” Phương Hiểu Điệp làm nũng nói. Tần Trạm thở dài, chỉ đành lái xe đi.

“Chị Uyên, sao chị không tìm một người giúp việc?” Sau khi về đến nhà, Phương Hiểu Điệp bắt đầu bắt bẻ. “Không phải tôi nói anh đâu nhưng mà chẳng lẽ anh lại để chị Uyên quét dọn nhà cửa hay sao? Không biết là cái thể loại đàn ông gì, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, bàn tay ngọc ngà của chị Uyên là để nấu cơm à?”

Tần Trạm bất đắc đĩ giải thích: “Cơm là do tôi nấu, còn nhà cửa sẽ có người định kỳ tới quét dọn”

“Nghe vậy còn tạm được.” Phương Hiểu Điệp bĩu môi nói. “Chị Uyên, hay là chị dẫn em ra ngoài chơi đi? Em còn chưa tới Đạm Thành bao giờ đâu ấy!”

“Giờ đã khuya rồi, để ngày mai chị đưa em ra ngoài đi dạo, được không?” Tô Uyên xoa đầu cô bé dịu dàng nói.

“Được, chị hứa rồi đó nhé!” Phương Hiểu Điệp gật mạnh đầu nói.

Trong lòng Tần Trạm tính toán, ngày mai đưa con nhóc này ra ngoài chơi thì bản thân cũng nên bế quan để luyện hoá viên tu linh đan kia rồi.

Sáng sớm hôm sau, Phương Hiểu Điệp đã lôi kéo Tô Uyên dậy sớm, thu dọn một chút xong thì ba người cùng nhau rời khỏi biệt thự Long An. Con gái lúc nào cũng thích đi tới trung tâm thương mại, Phương Hiểu Điệp cũng thế. Vì thế nên cô bé chọn địa điểm đầu tiên hính là trung tâm thương mại lớn nhất Đạm Thành: siêu thị nhà họ Nhạc.

“Ôi trời! Khu trung tâm thương mại này cũng cũ kỹ quá đi à!” Vừa mới vào cửa, Phương Hiểu Điệp đã không ngừng làu bàu.

Nhưng than thì vẫn than, chơi thì vẫn chơi, Phương Hiểu Điệp vẫn rất vui vẻ túi lớn túi nhỏ mua một đống đồ đạc. Mà những đồ này tất nhiên là do Tần Trạm trả tiền. Dạo một vòng đã hết cả buổi sáng, số quần áo mà Tần Trạm cầm trong tay ít nhất cũng tới cả mấy trăm triệu.

“Ha! Mệt chết đi mất!” Giữa trưa, Phương Hiểu Điệp xoa tay nắn eo nói

“Tôi còn mệt hơn đây này!” Tần Trạm bất đắc dĩ nói.

“Đàn ông không nên xách đồ cho phụ nữ hay sao?” Phương Hiểu Điệp trừng mắt nhìn anh nói. “Lại còn than mệt cái gì!”

Tần Trạm vừa định nói gì thì đúng lúc này anh lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở cửa trung tâm thương mại.

Người này không ai khác ngoại trừ em gái của Lâm Khinh Thiền, Lâm Tuyết Trinh. Bên cạnh cô ta là một người thanh niên nhìn cũng đẹp trai, mà người thanh niên này còn ôm eo cô ta, nhìn rất thân mật.

“Thế này… Mua chừng này cũng ổn rồi đấy nhỉ? Chúng ta đi ăn gì đó nhé?” Tần Trạm không muốn để Phương Hiểu Điệp nhìn thấy cô ta, vì thế lập tức nói.

“Anh vội cái gì? Tôi còn chưa chơi đủ đâu!” Phương Hiểu Điệp lại trừng mắt nhìn Tần Trạm.

“Chưa chơi đủ thì chiều lại tới!” Tần Trạm tóm lấy cổ tay của Phương Hiểu Điệp, quay đầu rời đi theo hướng ngược lại.

“Tần Trạm?” Đúng lúc này, giọng nói của Lâm Tuyết Trinh vang lên ngay sau lưng.

Tần Trạm lập tức cảm thấy một trận tê dại, đúng là ghét của nào trời trao của ấy.

“Cô là ai?” Phương Hiểu Điệp cảnh giác nhìn Lâm Tuyết Trinh hỏi.

Lâm Tuyết Trinh liếc mắt đánh giá Phương Hiểu Điệp một chút rồi nói: “Tần Trạm, sao bên người anh lại có thêm một con nhóc rồi?”

“Con nhóc?” Phương Hiểu Điệp lập tức bạo phát, lộ ra bản tính. “Cô mới là con nhóc, bà đây là ba ruột cô đấy!”

“Phì…” Nghe Phương Hiểu Điệp mắng người, Tần Trạm suýt chút nữa thì cười ra tiếng.

“Vẫn là một cô bé tại sao lại không có tố chất như vậy chứ?” Sắc mặt Lâm Tuyết Trinh không tốt nói.

“Tuyết Trinh, đây là ai vậy?” Đúng lúc này, người đàn ông bên cạnh cô ta đột nhiên lên tiếng hỏi.

Lâm Tuyết Trinh nhìn Tần Trạm nói: “Đây là anh rể trước của em, Tần Trạm.”

“Anh rể?” Phương Hiểu Điệp tròn mắt nói: “À, tôi biết rồi, cô chính là cái người tên là Lâm Tuyết Trinh đúng không? Tôi cũng đang tìm cô đây.”

“Tìm tôi làm gì?” Lâm Tuyết Trinh không vui nói.

“Làm gì? Đương nhiên là để đánh cô rồi!” Nói xong, Phương Hiểu Điệp liền lập tức giáng cho cô ta một cái tát.

Cái tát này mạnh tới nỗi Lâm Tuyết Trinh phải kêu lên một tiếng, cô ta ôm mặt hét chói tai: “Cô làm cái gì thế hả?”

Đúng lúc này người thanh niên bên cạnh Lâm Tuyết Trinh vươn tay giữ chặt cổ tay của Phương Hiểu Điệp khiến cô bé động cũng không động được.

“Cô bé, ra tay đánh người là hành vi không tốt!” Thanh niên này từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt vừa vặn rơi vào ngực của Phương Hiểu Điệp.

Phương Hiểu Điệp lập tức tức giận nói: “Anh muốn chết sao? Mau buông tôi ra!”

“Buông cô ra? Không được rồi, lỡ cô lại đánh người yêu tôi thì sao hả?” Gã nói.

Tần Trạm lúc này cũng cau mày nói:

“Buông con bé ra!”

Người kia nhìn Tần Trạm, cười nói: “Tần Trạm đúng không? Tôi cũng nghe qua tên anh rồi, thân thủ rất tốt, nhưng đáng tiếc là anh lại không thể đánh tôi!”

“Không thể đánh anh?” Tần Trạm nghe thế thì cười ra tiếng. Sau đó anh đưa tay lên giáng cho gã một cái tát, trực tiếp đánh gã tự quay tại chỗ hai vòng mới dừng lại được.


“Đánh rồi đó, rồi sao?” Tần Trạm cảm thấy có chút thú vị nói.


Thanh niên kia lập tức vô cùng phẫn nộ nói: “Mày chết chắc rồi! Tao là người của Phương Kính Diệu của ban an ninh. Mày dám đánh tao, tao lập tức cho mày vào tù bóc lịch!”


“Người của Phương Kính Diệu?” Tần Trạm sửng sốt, cúi đầu nhìn Phương Hiểu Điệp, hỏi: “Ủa, gã là người của ba cô hả?”


“Có cái rắm khô.” Phương Hiểu Điệp xoa cổ tay nói. “Ba tôi làm sao mà biết gã được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK