Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiêu thức giống nhau nhưng uy lực lại khác nhau rất lớn.

Lần này sức lực của cái tay lớn này càng khủng bố hơn chỉ cần nó nhô ra một cái chớp chớp mắt liền tỏa ra xum quanh sát khí cực mạnh!

Sắc mặt của Tần Trạm hơi thay đổi một chút, anh huy động nội lực toàn thân phát ra ánh sáng đỡ một đòn trực diện!

“Ầm ầm!”

Thân thể của Tần Trạm vốn đã viết thương chồng chất, dưới cú đánh đầy uy lực của cái bàn tay lớn đó thân xác anh giống như bị rạn nứt vậy!

Máu từ vết thương trên thân thể của anh chảy ra, khắp thân thể anh gần như bị máu tươi bao phủ!

Phóng tầm mắt nhìn, Tần Trạm liền giống như người máu vậy, nhưng anh vẫn cố chống đỡ thân thể không ngã xuống.

“Thật mạnh!” Bên trong phủ Luân Hồi truyền ra một âm thanh Tần Trạm lập tức vui mừng, anh gian nan nói: “Cảm ơn tiền bối khen ngợi.”


“Đỡ được đòn công kích trọng lượng này mà còn có thể sống được cậu là người đầu tiên.” Ông ta lạnh giọng nói: “Thân thể của cậu rốt cuộc là thể chất gì?”

Tần Trạm không hề giấu diếm, anh thật thà nói: “Thân thể vàng kim.

“Thân thể vàng kim?! Nghe được bốn chữ này, bên trong âm thanh kia lập tức có mấy phần phấn khởi.

“Đúng rồi, tiền bối.” Tần Trạm vẫn duy trì cung kính nói.

Bên trong lập tức rơi vào bầu không khí trầm mặc có mấy phần ngưng trọng.

Không biết qua bao lâu âm thanh của ông ta mới khôi phục bình tĩnh.

“Cậu chỉ có tu vi của Nguyễn Anh kỳ?” Ông ta hỏi. “Nguyên Anh Nhất phẩm” Tần Trạm nói.

“Ha ha ha, được lắm, được lắm.” Lại có một thanh âm truyền ra: “Cậu muốn học phù thuật?”

“Đúng vậy tiền bối, tâm trí của tôi luôn hướng về phù thuật!” Tần Trạm nói. Bên trong trầm mặc chỉ trong chốc lát sau đó chậm rãi nói: “Thực lực của cậu quá thấp, chờ thực lực của cậu thăng cấp mấy phần nữa rồi mới hẳn tìm tôi.”

Tần Trạm ngẩn người, anh hưng phấn nói: “Tiền bối, ngài đây là đồng ý rồi?”

Bên trong lại rơi vào yên tĩnh, không có ai trả lời Tần Trạm cả.

Tần Trạm vội vàng chắp tay nói: “Cảm ơn tiền bối!”

Sau đó Tần Trạm bái lạy phủ Luân Hồi ba lạy rồi quay đầu rời đi.

Anh sao cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển thuận lợi như vậy!

Đến tông chủ Âm Minh Tông cũng cảm thấy kinh ngạc, có rất nhiều người đã từng tới phủ Luân Hồi này nhưng những người đó chỉ có hai kết quả: Hoặc là thất bại tan tác rồi quay trở về, hoặc là chết ở chỗ này.

Tần Trạm lại dễ như trở bàn tay có được lời hứa của đối phương chuyện này đúng là may mắn ư?

Sau khi Tần Trạm rời đi bên trong chậm rãi xuất hiện một linh hồn.

Ánh mắt linh hồn đó tràn đầy vẻ hưng phấn, thấp giọng thì thầm nói: “Không nghĩ tới thời đại này còn có thân thể vàng kim, thật sự là trời cũng giúp tôi, trời cũng giúp tôi!”

Ông ta đã ở phủ Luân Hồi đợi rất nhiều năm nhưng không gặp được một thể chất có thể cho ông ta xem trọng, không ngờ hôm nay cái vị Thân thể vàng kim này lại tới!

“Đợi tôi chui vào thân thể của cậu ta chiếm lấy thân xác của cậu ta khi đó mình liền có thể chính thức trùng sinh sống lại! Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Tiếng cười quanh quẩn ở trong phủ Luân Hồi trong khắp khu cấm.

Tần Trạm ngồi gần khu cấm chậm rãi khôi phục lại thân thể.

Anh không cách nào che giấu cảm giác vui sướng trong lòng, nếu như có thể học được phù thuật này thì Tần Trạm có thể xâm nhập vào hiệp hội võ lâm thủ đô cứu mẹ của mình ra rồi.

Hơn một giờ sau, cơ thể của Tần Trạm gần như đã hoàn toàn khôi phục, anh tìm một con sông ở gần đấy tẩy rửa vết máu trên người sau đó mới rời khỏi Hồng Thành.

“Anh Tần Trạm tôi có một chuyện không hiểu, vì sao cái tên trong phủ Luân Hồi lại đem truyền thừa tặng cho anh?” Tông chủ Âm Minh Tông cau mày nói: “Tôi luôn cảm thấy có chút kỳ quái”

Tần Trạm trầm mặc chốc lát rồi, nói: “Hoàn toàn chính xác, nơi này bố trí nhiều cấm chế như vậy chẳng lẽ là muốn khảo nghiệm người tới đây?”

“Không có khả năng” Tông chủ Âm Minh Tông không chút do dự phủ nhận ý kiến này của Tần Trạm: “Phủ Luân Hồi không phải dạng tốt lành gì, nếu không bọn họ đã không bị hủy diệt nhanh như thế, hơn nữa bọn họ cực kỳ chân trọng truyền thừa của mình căn bản sẽ không truyền cho người ngoài.”

Nghe được tông chủ Âm Minh Tông tông phân tích, Tần Trạm cũng bắt đầu hoài nghi.

“Chẳng lẽ là bởi vì thân thể này của tôi?” Tần Trạm thầm nói.

“Tôi cũng cho rằng như vậy.” Tông chủ Âm Minh Tông nói: “Sau khi ông ta nghe được thể chất của anh là gì, giọng nói rõ ràng có chút kích động, tôi hoài nghi ông ta là muốn…

“Mượn cơ thể sống lại?” Tần Trạm kinh ngạc nói.

Tông chủ Âm Minh Tông “ừ một tiếng, nói: “Có khả năng này lắm.

Tần Trạm không nói gì nếu như thật sự là mượn cơ thể để sống lại, Tần Trạm không phải là không thể thử.

Chỉ cần có thể cứu mẹ của mình, thêm một cái linh hồn thì có là gì.

Hôm đó Tần Trạm trở về Tần Môn. Lúc đến Tần Môn đã là buổi tối hầu như các đệ tử của Tần Môn đều đã đi ngủ.

Tần Trạm tính toán thời gian quyết định mấy ngày nữa sẽ khởi hành tiến về nước Bàn.

Ngày kế tiếp, Tần Trạm còn chưa tỉnh ngủ, Hứa Bắc Xuyên nháo nhào tới tìm anh hỏi: “Cái tên lần trước hỏi, anh có muốn ứng chiến hay không.”

“Ai vậy?” Tần Trạm có chút mơ mơ màng màng hỏi.



dẫn người xuất phát “Được, môn chủ.” Nhan Như Ngọc vội vàng gật đầu đồng ý nói.

Ước chừng hơn mười phút sau, hai mươi người được Nhan Như Ngọc chọn đã tụ tập ở trên quảng trường, trong ánh mắt của bọn họ ẩn chứa mấy phần hưng phấn và chờ mong.

Tần Trạm đếm một chút vừa vặn hai mươi người.

“Người đều đến đông đủ rồi.” Hứa Bắc Xuyên nói.

Tần Trạm “ừ” một tiếng rồi phất tay chuẩn bị xuất phát, đột nhiên lông mày của anh bỗng nhiên nhíu một cái.

Tần Trạm nhìn lướt qua chung quanh, cau mày nói: “Phương Hiểu Điệp đâu?”

“Hả?” Hứa Bắc Xuyên cũng ngẩn người, lúc này anh ta mới chú ý tới Phương Hiểu Điệp không có ở đây.

“Tôi đi tìm thử.” Hứa Bắc Xuyên nói.


Sau đó Hứa Bắc Xuyên liền tới phòng của Phương Hiểu Điệp.


Rất nhanh Hứa Bắc Xuyên liền chạy quay về, anh ta thở hồng hộc nói: “Phương Hiểu Điệp không có ở trong phòng.”


Lông mày của Tần Trạm lập tức nhíu chặt hơn, anh nhắm mắt lại, một sức mạnh thần thức xuất ra tìm Phương Hiểu Điệp.


Tần Trạm từng ở trên người của Phương Hiểu Điệp để lại ấn ký, nhưng lúc này Tần Trạm lại phát hiện cái ấn ký đó đã bị xóa đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK