Diệp Thành dương dương tự đắc, nhưng lại cảm thấy hơi đau, thứ này là chiến tích mà anh ta mang ra từ một ngôi mộ cổ nào đó, nhìn thấy mọi người sững sờ thế này, anh ta thấy cũng đáng! “Con rối?”
Nhan Như Ngọc mở trừng đôi mắt to tròn, đi tới, sờ trái sở phải một Tân Trạm.
Chưa kể, chú rối này có cơ bắp rất khỏe và bộ ngực săn chắc.
“Khụ khụ” Tần Trạm ho khan chỉ sang bên kia: “Tôi là thật, bên kia mới là con rối”
“Xin lỗi môn chủ, tôi nhận nhầm rồi.
Hai má Nhan Như Ngọc đỏ bừng ngay lập tức, vô cùng ngại ngùng.
“Môn chủ, mấy người làm gì vậy? Lấy con rồi ra để trêu chọc tôi sao?”
Vừa nghĩa đến việc xấu hổ của mình ban nãy, Nhan Như Ngọc lại cảm thấy có chút khó chịu.
“Đương nhiên không phải. Tôi đã nói là sẽ có một màn kịch hay mà, ban nãy chỉ là trùng hợp nên lấy cô ra để thử nghiệm thôi.”
Tần Trạm giải thích.
“Diệp Thành, chúng ta bắt đầu.”
Tân Trạm quay đầu lại nói, Diệp Thành đã đánh một đòn quyết định về phía chiếc gương đồng.
Chiếc gương đồng kỳ lạ nổi lên, ảnh sáng chói lọi từ mặt gương tỏa ra, tạo thành một bức tranh giữa không trung. Trong bức tranh, một bóng người đang chậm rãi bước đi, ảnh trăng soi trên má
Nhan Như Ngọc ngạc nhiên, bởi vì người đàn ông trong bức tranh này cũng là Tân Trạm.
Một con rối khác.
“Con đường này dẫn đến Hiệp hội võ đạo thủ đô?”
Nhan Như Ngọc nhanh chóng nhận ra nơi người đàn ông đó đang đi “Đúng vậy, tối nay chúng ta sẽ tặng một món quả lớn cho Hiệp hội võ đạo thủ đô. Không phải bọn họ muốn bắt sư phụ sao, vậy thì tăng bọn họ một sư phụ con rồi.”
Hứa Bắc Xuyên cười “Nhân tiện, cũng quan sát sự tình hình của Hiệp hội võ đạo thủ đô.”
Tân Trạm nói.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Mặc dù ai cũng biết tám hội trưởng của Hiệp hội võ đạo thủ đô là cấp Đại Võ Tông, bọn họ đều sở hữu vũ khi Hóa Cảnh, nhưng nếu chưa từng chính mắt nhìn thấy, người ta không thể nào hiểu được uy lực của vũ khí Hóa Cảnh. HỒ, tôi hiểu rồi, cuộc tấn công lén lút mà anh nói lúc sáng thực ra là một cái bẫy.”
Cuối cùng Nhan Như Ngọc cũng hiểu.
“Bọn họ muốn bắt những con rùa trong bình, nhưng chúng thực ra lại là mỗi mà anh đã sắp đặt “
“Sư nương thật thông minh.”
Hửa Bắc Xuyên nịnh nọt, nhưng nhanh chóng che miệng lại.
“Cậu gọi ai là sư nương!”
Nhan Như Ngọc lại đỏ mặt khi nghe thấy hai chữ “sư nương”, cô ta trừng mắt nhìn Hứa Bắc Xuyên.
Cô ta cảm thấy tim mình đập như trống, như thể có vô số con nai đang va vào, trong mặt cô ta lập tức hiện lên vẻ xấu hổ.
Tần Trạm đã có người thương, nếu để anh hiểu lầm thì thật tế.
Trong lòng thì tự nhủ như vậy, nhưng đôi mắt ngấn nước của Nhan Như Ngọc không kìm được mà nhìn về phía bóng dáng khiến cô ta mơ màng.
Nhưng Tân Trạm giờ phút này mắt không động đậy, vẫn luôn nhìn chăm chăm gương đồng.
Ảnh mặt của Nhan Như Ngọc không khỏi hiện lên một tia mất mát.
“Tôi thực sự rất mong chờ! Phản ứng của đảm khốn nạn này khi biết được sự thật sẽ đặc sắc thế nào?”
Hứa Bắc Xuyên cười nói: Nhan Như Ngọc cũng miễn cưỡng điều chỉnh tâm lý và tập trung vào con rồi.
Cô ta cũng vô cùng mong chở không biết món quà mà Hứa Bắc Xuyên nói là gì?
Bên phía Hiệp hội võ đạo thủ đô, Thương Trụ cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
“Hội trưởng thứ sáu, tôi đã hỏi rõ ràng rồi, sự tình quả nhiên có chuyen bien.”
“Cuộc tấn công đánh lén quy mô lớn đã bị hủy bỏ. Tân Trạm này thực sự định một minh tiến vào Hiệp hội võ đạo thủ đô.
Thương Trụ kính cần báo cáo.
“Cái gì! Tên nhóc này thật là kiêu ngạo”
Hội trưởng thứ sáu, và cả những hội trưởng khác vừa mới đến, tất cả đều bị sốc.
Bọn họ đều biết Tân Trạm táo bạo, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại kiêu ngạo như vậy.
Một mình Tân Trạm lại dám đến đánh lén tám Đại Võ Tông, Tân Trạm thực sự coi tâm Đại Võ Tổng bọn họ là hổ giấy hay sao? “Tôi nghe nội giản nói rằng dường như Tân Trạm đã lấy được một loại bảo vật nào đó từ Diệp Thành, sau khi truyền vào linh lực, anh ta có thể trở nên vô hình, ngay cả Đại Vũ Tông cũng không cảm nhận được.”
Thương Trụ cau mày.
“Diệp Thành là ai?”
Đại hội trưởng nhìn về phía hội trưởng thứ tu.
“Trong cơ sở dữ liệu của chúng ta đúng là có người này. Hội trưởng thứ tư lấy ra một chiếc máy tính và nhanh chóng thực hiện động tác.
“Nhưng không có nhiều thông tin. Người này có lai lịch bí ẩn, tung tích khó đoán, và nhiều bảo vật. Không ai biết nguồn gốc của anh ta.”
Hội trưởng thứ tư âm trầm nói: “Tôi nghi ngờ đây là đảm con cháu ở thế giới ẩn ra ngoài luyện tập.
Mọi người đều có những biểu hiện khác nhau khi nghe đến thế giới ẩn, “Vậy thì không thể không canh chừng.”
Hội trưởng thứ hai nói với vẻ lo lắng: “Một số môn phái cổ đại đúng là có đủ loại bảo vật đáng kinh ngạc.
“Vậy thì phải làm sao? Nếu anh ta vô hình đi vào, chúng ta làm cách nào để tìm ra” Hội trưởng thứ sáu khịt mũi. Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.
Làm sao có thể giết Tân Trạm khi không nhìn thấy đối phương chú?
Nếu Tần Trạm ở đây, anh nhất định sẽ cười đến rụng răng. Anh chỉ tùy tiên nói vài câu, không ngờ đối phương lại tưởng là that.
Đại hội trưởng liếc nhìn mọi người rồi đột nhiên bật cười.
“Các vị, mọi người coi trọng Tấn Trạm, cũng coi trọng Diệp Thành quá rồi.”
“Mọi người đã từng nhìn thấy thuật tàng hình trên thế giới này chưa, ngay cả Đại Võ Tông cũng không thể có được bảo vật như vậy.”
“Không, ngay cả Hóa Cảnh cũng cần đến sự điều khiển của chúng ta. Mà hơi thở không phải là vô hạn. Một số hội trưởng lắc đâu.
“Cho nên muốn sử dụng thứ này, cần phải có điều kiện tiên quyết, không thể giấu lâu được mới đúng. Hơn nữa nếu là bảo vật cực quý hiếm của gia tộc, làm sao có thể ở trên người đám con cháu phiêu bạt bên ngoài được.”
Khi đại hội trưởng vừa nói điều này, mắt mọi người đều sáng Tám vị hội trưởng đã trải qua rất nhiều điều, và câu nói của đại lên. hội trưởng đã khiến họ tỉnh ngộ ngay lập tức.
“Hội trưởng nói đúng, chúng ta quả coi trọng Tấn Trạm” Mọi người tán thưởng.
Hội trưởng hội chậm rãi phân tích: “Vậy chúng ta không cần thay đổi kế hoạch. Hàn sẽ tàng hình đến Hiệp hội võ đạo thủ đô, vậy thì chúng ta sẽ ra ngoài giết hắn.”
“Nếu hận thực sự có bản lĩnh này thì thế nào. Hội trưởng thứ tự nói “Vậy thì hán có cần đánh lên không?”
Đại hội trưởng hỏi ngược
Hội trưởng thứ tư mấp máy miệng lai.
Quả thực, nếu bảo vật này có thời gian vô hạn, thi Tân Trạm có thể tự do ra vào, vậy tại sao lại phải đến vào ban đêm.
“Chúng ta vũ khí Hóa Cảnh, cho dù là hãn thật sự là tàng hình đến công kích, chúng ta nhất định có thể cán lại.”
“Hơn nữa chúng ta vẫn có lợi thế lớn nhất. Chúng tôi biết rằng Tân Trạm đang đến, nhưng Tân Trạm thì không.”
Đại hội trưởng đứng lên, ánh mắt lạnh lùng.
“Cử người ra ngoài và theo dõi mọi thứ trong bán kính mười kilomet. Một khi phát hiện ra, tám người chúng ta cùng nhau lên
Cách Hiệp hội võ đạo thủ đô vài kilomet. Con rối của Diệp Thành, cũng chính là “Tân Trạm” đang từ từ tiến về phía trước.
Anh ta che giấu dáng người, lúc thì leo tường, lúc lại leo lên những rặng núi, ẩn mình trong bóng tối, trông rất thận trọng.
Nhưng mà bước đi không bao lâu, Tấn Trạm đột nhiên dừng lại.
“Người nào đó, đi ra!”
Anh ta hạ giọng và tụng một cú đấm về một hướng.
Ánh sáng vàng lóe lên, trong rừng cây đột nhiên xuất hiện một bóng người, phát ra tiếng hét, sau đó nhanh chóng bỏ chạy về phía sau.
“Muốn chạy” Tân Trạm hừ lạnh một tiếng, giơ năm đấm vào không trung.
Không khí xung quanh người như bị đông cứng trong chốc lát, sau đó một bàn tay trống rỗng to lớn nằm lấy, chỉ trong một khoảnh khắc, đột nhiên hóa thành.
“Chết tiệt! Hành tung của mình đã bị lộ, sao có thể có chuyện này?”
Tần Trạm nằm chặt lệnh bài của Hiệp hội võ đạo thủ đô do người kia để lại, sắc mặt vô cùng khó coi.