“Anh Đình, hai người chúng tôi đã đụng chạm đến một tên ở trong nghĩa trang này, vì để tránh gây thêm phiền phức và cũng vì không liên lụy đến anh, chúng tôi vẫn nên tạm thời giấu đi khí tức của mình vẫn tốt hơn”
Tân Trạm mỉm cười, anh hiểu rõ ý định của Liễu Mộng nên cũng đeo mặt nạ lên.
“Thứ này là khi tôi rời khỏi Tây Vực và gặp phải hai kẻ ác ở trên đường, sau khi bị tôi giải quyết bằng bảo tháp lấy được, món vật này khá thần kỳ, những người ở có tu vi thấp hơn cảnh giới Hợp Thể đều không thể cảm nhận được khí tức”
Liễu Mộng truyền âm nói.
Nhiếp Phong Đình đã để ý răng sau khi hai người Tân Trạm bọn họ đeo chiếc mặt nạ quỷ này lên, bản thân đã hoàn toàn không thể cảm nhận được khí tức quen thuộc của hai người, anh ta cũng không khỏi cảm thấy thần kỳ mà tấm tắc khen ngợi.
Sau khi đã chuẩn bị xong, cả ba người Tân Trạm bọn họ bay lên và lao thẳng vào trong vòng xoáy.
“Không biết ở phía sau vòng xoáy này sẽ là cảnh tượng như thế nào” Tân Trạm âm thầm suy nghĩ ở trong lòng.
Cảnh tượng ở trước mắt bỗng thay đổi và trở nên vô cùng mơ hồ giống như tất cả cảnh vật đang lùi ra xa vậy.
Sau đó, Tân Trạm lại khôi phục cảm giác một lần nữa và nhận thấy bản thân mình đang đứng ở trong một nơi giống như một cái sảnh lớn ở bên trong sườn núi.
Anh đang ở trên không trung, khi vừa mới bay xuống liền nhận ra có hơn hàng trăm thần thức đang rơi vào người mình.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tân Trạm không khỏi sửng sốt khi nhìn vào hàng trăm bóng người đang khoanh chân ngồi ở khắp mọi nơi của sảnh lớn.
Cảnh tượng ở trước mắt hoàn toàn khác với cảnh tượng ở trong tưởng tượng của mình.
Không hề có cảnh tượng của thế giới bên trong vô cùng rộng lớn và cũng không hề có cảnh tượng những nhóm người tự tách nhau ra mà tranh giành đến mức rách đầu chảy máu vì muốn tìm kho báu.
Ngược lại, tất cả mọi người đều ngồi một cách yên lặng, bầu không khí cũng trở nên vô cùng kỳ lạ.
Liễu Mộng và Nhiếp Phong Đình cũng bay xuống ở hai bên anh và cũng cảm thấy hơi bất ngờ giống anh.
“Bốn trăm chín mươi chín”
Một thanh niên mặc trường bào thêu hoa bỗng nhiên lên tiếng khi nhìn thấy ba người.
“Tôi mong rằng là năm trăm, nếu không thì không biết chúng ta phải đợi đến khi nào” Một người trung niên thở dài một cái và nói.
Sau đó thì không còn người nào mở miệng nói nữa và cũng không có ai giải thích nguyên nhân cho bọn họ.
Những người ở trong sảnh lớn chỉ liếc mắt nhìn cả ba người một cái rồi cũng cảm thấy mất hứng, bọn họ liền thu †ầm nhìn lại và tiếp tục khoanh chân ngồi một cách yên lặng.
Tân Trạm cau mày lại và liếc nhìn xung quanh.
Sảnh lớn này rất văng vẻ và trống không, Sài Chính Đạo và Tống Linh Thông cũng tự khoanh chân ngồi xuống đối diện nhau ở hai tảng đá nhô ra ở vách đá.
Phần lớn những người khác đều ngồi ở dưới đất, không hề có người nào tấn công và cũng có rất ít người nói chuyện.
Ở ngay phía trước chính điện chính là một cánh cửa ánh sáng vô cùng lớn, thế nhưng dòng ánh sáng ở phía trước đang chập chờn nên không thể nhìn thấy tình huống ở phía sau.
Ở bên cạnh cánh cửa lớn còn có một bức tượng đứng ở nơi đó.
Khi nhìn thấy gương mặt của bức tượng này, ánh mắt của Tân Trạm khẽ ngưng đọng lại.
Bức tượng này lại giống hệt như bức tượng của ảo giác mà chính anh đã gặp được ở trong làn sương trắng.