Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tân Trạm, tôi cũng không ngại nói cho anh biết trận chiến này tôi cũng năm trong tình thế bắt buộc mà thôi. Nếu bây giờ anh rút lui thì còn có thể lấy lại chút mặt mũi đấy”

Trương Quốc Tuấn nhìn Tân Trạm nói.

“Đã đến bước này rồi, nói nhảm như vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ?” Tân Trạm mở mắt ra, lãnh đạm nói: “Mau bắt đầu phần biểu diễn của anh đi, đây là cơ hội cuối cùng của anh đấy”

“Ha ha, anh thật đúng là liều mà. Nói cho anh biết, chờ sau khi tôi gõ chuông rồi thì ngay cả cơ hội chuyển bại thành thăng anh cũng không có đâu” Trương Quốc Tuấn khinh thường cười khẽ.

“Nếu anh có thể chiến thẳng, tôi sẽ lập tức chui qua háng anh”

“Được, vậy tôi sẽ chơi với anh một trận vậy. Hai chúng ta cược thêm, đó chính là nếu như ai thua thì phải chui qua háng đối phương” Tần Trạm cũng nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, tất cả mọi người xung quanh đều vô cùng hưng phấn. Nhất là đám người đứng xem, hoàn toàn mong muốn chuyện này càng lớn càng tốt. Cho dù ai chui qua háng ai thì cũng tuyệt đối là tin tức nặng đô.

“Không ngờ anh lại chủ động muốn bị mất mặt như thế, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa”

Trương Quốc Tuấn cười lạnh, lời nói của Tân Trạm quả thật là mong muốn của anh ta.

“Mở cặp mắt của anh ra xem Trương Quốc Tuấn tôi sáng tạo nên kỳ tích này”


Anh ta tung người nhảy một cái, bay thẳng lên trên, đưa tay quào lên không trung. Ngay lập tức, cả không gian đều như chấn động, một chiếc chùy đen lớn xuất hiện trong tay Trương Quốc Tuấn.

“Tân Trạm, anh coi chừng đấy, đây vĩnh viên là độ cao mà anh không thể nào sánh bằng được”

Đôi mắt Trương Quốc Tuấn nhìn xuống Tân Trạm, hét lớn lên một tiếng rồi sau đó quãng chiếc chùy lớn kia lên, đập về phía chuông Thiên Kiêu Trong chớp nhoáng này, Trương Quốc Tuấn nổi gân xanh, phát ra toàn lực. Một kích này gần như đã dùng hết tất cả linh khí tích góp toàn thân của anh ta.

Đùng!

Chùy lớn vạch qua một đường, xung quanh khẽ run chuyển, sau đó lại đánh xuống chuông Thiên Kiêu.

Một âm thanh vang dội truyền đi khắp cả quảng trường, lan ra bốn phía, bao trùm trong chu vi trăm dặm.

Trên quảng trường, màng nhĩ của tất cả mọi người đều khẽ run lên. Đối với những người không đủ tu vi, thậm chí còn phát ra vài tiếng kêu rên, trong lỗ tai dần dần chảy ra máu tươi.

Chuông lớn đẳng kia cũng bị một kích này của chùy làm ảnh hưởng, từng tiếng chuông ngân bắt đầu lan tràn ra.

Ngay lập tức đã đánh được mười lần, đó là cực hạn mà trước đây Đổng Thiên Thành làm được.

Sau đó, mặc dù tốc độ có giảm bớt nhưng cũng đột phá lên đến mười ba lần đánh, vượt qua ghi chép trước đó của Tân Trạm Cuối cùng, chuông dừng lại ở hồi thứ mười sáu.

Chuông đồng hiện lên ánh sáng rực rỡ, chiếu ánh sáng lên khắp gương mặt khoe khoang của Trương Quốc Tuấn Trong nháy mắt, quảng trường lập tức yên tĩnh lại, sau đó bùng lên từng trận huyên náo.

“Mười sáu nhát đấy, trời ạ, đây là chuyện mà ngay cả Thiên Kiêu mạnh nhất cũng không làm ra được”

“Trương Thánh Tử sáng tạo nên kỳ tích, trở thành Thiên Kiêu gõ được nhiều tiếng chuông nhất từ trước đến nay rồi”

“Anh Trương mới xứng đáng đứng thứ nhất, tên Tân Trạm kia đúng là không ra gì mà, bị anh Trương đánh một kích đã lộ ra nguyên hình rồi”

Ở đây toàn là người ủng hộ Trương Quốc.

Tuấn, dáng vẻ vui mừng khôn xiết, không tiếc lời khen ngợi, vỗ tay hoan hô giống như chiến bại đã định.

Thậm chí còn không ai ý thức được Tân Trạm vẫn chưa ra tay.

Trên khán đài thật cao kia, gương mặt của trưởng lão Tuân cũng khẽ mỉm cười, Trương Thanh Long lại càng vô cũng đắc ý.

“Thanh chùy lớn này quả nhiên thật đáng sợ, lại có thể giúp cho Trương Quốc Tuấn gia tăng thêm nhiều thực lực như vậy. Mười sáu lần gõ chuông rồi, Tân Trạm còn cơ hội không nhỉ?”

Nhìn lại Tân Trạm bên này, bầu không khí đã có chút ngột ngạt.

Hiện trường cũng không phải không có người ủng hộ Tân Trạm, ngược lại gần như các võ giả bên ngoài đều đứng về phía Tân Trạm, tuy nhiên thế lực của bọn họ lại kém hơn đám người Ấn Giới rất nhiều.

“Chỉ sợ nhất định sẽ thua thôi, Tân Trạm cũng không có một thanh chùy lớn như vậy”

“Hy vọng đừng thua quá thảm, chỉ cần Tân Trạm có thể đánh được mười lăm lần thì cũng có thể xem như bại trong vinh quang rồi”

“Quá ghê tởm, rõ ràng Tân Trạm hoàn toàn xứng đáng chức danh võ giả trong giới chúng ta mà, kết quả lại bị Vấn Tông âm thầm bày mưu. Nếu không phải nhà họ Trương có chùy lớn kia thì làm sao Tân Trạm có thể thua chứ”

“Anh em nói năng cẩn thận thôi, chúng ta không đắc tội nổi với Vấn Tông đâu”

Không ít đám võ giả bên ngoài đều vô cùng đau lòng, cho dù bọn họ ủng hộ Tân Trạm nhưng cũng cho rằng trận chiến này đã không còn đường lui nữa rồi.

“Tân Trạm, một lát nhớ bò thấp một chút nhé.

Trên đài cao, Trương Quốc Tuấn vừa rơi xuống đã chỉ vào dưới háng mình rồi cười to.

Tân Trạm cũng không để ý gì tới anh ta mà chỉ ngửa đầu nhìn về phía chuông Thiên Kiêu.

“Chuông Thiên Kiêu, những người khác cũng không biết tên thật của mày sao? Hay là Vấn Tông cố ý đảo ngược trắng đen như vậy?”

Tân Trạm tự lẩm bẩm.

Ông lão đánh cờ đã từng nói với mình có bảy món thánh khí.

Trong đó có một vật tên là chuông chấn thiên.

Lúc này, chiếc chuông đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu Tân Trạm đã bị Vấn Tông đổi thành chuông Thiên Kiêu.

Đây cũng chính là lý do vì sao Tân Trạm có thể chắc chản trận chiến này anh nhất định sẽ thắng khi trong tay không hề có chùy gõ chuông. Chính là bởi vì chuông chấn thiên là thánh khí, không thể nào có chùy gõ chuông cùng cấp bậc thánh khí được, hơn nữa nếu.

như chỉ là gõ thánh khí thì anh chắc chắn sẽ thẳng.

Tân Trạm trôi lơ lửng phía trên, trong tay xuất hiện một ánh sáng nhỏ cô đọng lại thành một thanh chùy bé xíu Đây không phải là chùy vạn luyện đã sử dụng lần trước mà chính là tiên khí, toàn thân mang theo tinh mang lấp lánh Bảy món thánh khí trên trời đất này đều được thần tiên chế tạo bằng phương pháp tối ưu nhất, dùng tiên khí để làm chuyển động vật này thì hiệu quả sẽ tăng lên gấp mấy lần. Vì thế, Tân Trạm lấy tiên khí để đánh vào chuông chấn thiên, làm sao có thể thua được chứ?

Dong!

Chùy tiên khí rơi vào trên chuông Thiên Kiêu, phát ra một âm thanh thật lớn.

Cũng không phải là tiếng vang thảm thiết giống như sét đánh trước kia, khiến cho khắp nơi trên đất trời đều nổ vang mà chính là một âm thanh trong trẻo xuyên thấu vào mỗi ngõ ngách không gian.

Bên trong phạm vi ngàn dặm, tất cả yêu thú đều thức tỉnh, bầy chim rủ nhau bay loạn xạ.

Vô số người bế quan, bày bao nhiêu trận pháp để che chở, tìm chỗ ẩn núp như thế nào cũng đều phải thức tỉnh, khôi phục lại trong tu luyện.

Ngay cả phía sau núi Vấn Tông, các tù nhân nghe thấy âm thanh này cũng lộ vẻ khó tin, rối rít phát ra tiếng hoan hô, cho rắng Vấn Tông đã gặp phải thiên kiếp.

Trên bầu trời, chính bởi vì tiếng vang này thật lớn nên đám mây trắng trên bầu trời đều bị chấn động đến mức hoàn toàn tan vỡ, tách ra hai bên. Trong phút chốc, cả bầu trời như quang đãng hơn hẳn.

Dưới ánh mắt vô cùng chấ g của tất cả mọi người, Tân Trạm lại giáng xuống một chùy nữa.

Từng hồi chuông vang lên, năm hồi, mười hồi, mười lăm hồi.

Trong nháy mắt đã đuổi kịp mười sáu hồi chuông của Trương Quốc Tuấn.

Thế nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, dưới ánh mắt không thể tin được của tất cả mọi người, mưới tám hồi chuông vang lên, toàn bộ nơi này đều như rực sáng.

Vừa rồi còn có người đồn thổi, khoa trương nói rằng Trương Quốc Tuấn sáng tạo nên lịch sử. Mà chỉ sau mấy phút ngắn ngủi thì lịch sử mới đã được Tân Trạm sáng tạo nên, Trương Quốc Tuấn trở thành cát bụi.

“Bây giờ tôi là người đứng đầu Thiên Kiêu, còn người nào có ý kiến không? Ai cho răng.

tôi không đủ tư cách, cho dù các người còn thủ đoạn nào nữa thì cứ đứng ra”

Ánh mắt Tần Trạm lạnh như băng, anh trôi lơ lửng giữa không trung, đứng dưới mặt trời chói chang, ánh mắt quét qua bốn phía.

Những người trước kia đã từng lớn tiếng không ngừng chê bai Tân Trạm đều im lặng không nói một lời nào. Dưới ánh nhìn soi mói của Tân Trạm, toàn bộ đều cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Khí tỉnh thần, đây là sao thế này?”


Đột nhiên, có người kêu lên một tiếng. Đây là một ông lão, ông ta kích động đến mức cả cánh tay đều run rẩy, chỉ vào chùy nhỏ trong tay Tân Trạm.


Được ông ta nhắc nhở, lúc này rất nhiều người mới phát hiện vật trong tay Tân Trạm lại phủ đầy ánh sáng.


“Cậu đã rời khỏi đất thí luyện rồi, tại sao còn có thể sử dụng khí tỉnh thần chứ?”


Ngay cả trưởng lão Tuân cũng lập tức đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ nồng đậm, càng khiếp sợ hơn so với việc Tân Trạm gõ được mười tám hồi chuông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK