Suy cho cùng, trong Cực Địa, các phe không chỉ so đấu sức chiến đấu của từng cá nhân, mà còn so đấu khả năng đánh giá tình hình, kỹ năng phân tích hiện trường, khả năng lãnh đạo,…
Trong khu vực nào đó tại Cực Địa, trên vùng đất rộng lớn đến mức dường như không có giới hạn, một đội tu sĩ đang tiến bước với tốc độ thần sầu.
Tân Trạm vô cùng thích thú quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nơi đây hoàn toàn khác với đồng cỏ xanh mướt tươi tốt mà anh đi qua lúc trước.
Trên đất toàn là cát bồi nóng bỏng, không khí chỉ toàn là khí nóng, thậm chí không gian cũng bị biến dạng. Nhiệt độ khu vực này đúng là nóng kinh người.
Mỗi người trong Hàn Băng Vệ đều ngưng tụ linh khí hình thành vòng bảo hộ che chăn, nếu không tất cả đều sẽ bị hơi nóng đốt cháy, làm bỏng từ da thịt đến gân mạch.
Thời tiết này không chỉ đơn giản là nóng nữa, mà phải là nóng như đổ lửa.
“Người ta đồn rằng khí hậu bên trong Cực Địa thường xuyên biến đổi. Mỗi khu vực tượng trưng cho hệ quả cho các cực hạn của từng khí tức khác nhau. Nếu khu vực đồng cỏ xanh lúc trước tượng trưng cho sức sống cực hạn, thì nơi này chính là nóng cực hạn”
Tô Uyên cũng quan sát xung quanh rồi chậm rãi đưa ra nhận định.
Trong tất cả mọi người, chỉ có Tân Trạm và Tô Uyên không sử dụng vòng bảo hộ.
Vì trong cơ thể có sẵn năm loại chí hỏa vậy nên đối với Tân Trạm, ngọn lửa đang tấn công chẳng khác gì trò đùa. Còn Tô Uyên, cô vốn có cơ thể băng phách, vậy nên hoàn toàn không sợ lửa cháy mạnh.
“Hơn thế nữa, trong một số khu vực còn pha tạp các khí tức cực hạn. Rất có thể, một giây trước còn đang ở trong nơi hoa cỏ tươi tốt, nhưng một giây sau đã rơi xuống hư không hỗn loạn, hoặc sa chân vào trong khu vực gió bão lạnh cực hạn, còn nguy hiểm hơn nữa” Ngô Đông nói thêm.
Ai nấy đều nghiêm túc, cảnh giác quan sát xung quanh.
Dù nơi đây có nhiệt độ rất cao, nhưng không phải là nơi an toàn. Thậm chí ngay vừa rồi, Hàn Băng Vệ đã giết chết mấy con bọ cạp sa mạc bất ngờ chui ra khỏi bãi cát đánh lén.
Lý Vy và những người khác thì lột bỏ xác của đám bọ cạp sa mạc này rồi lấy nội đan yêu thú bên trong ra.
Ngoại trừ những viên Cực Thạch vô cùng có giá trị thì nội đan của những yêu thú sinh tồn trong Cực Địa cũng có giá trị xa xỉ sánh ngang với các loại cực khí.
Nhưng kể từ khi Tân Trạm tiến vào Cực Địa, sau khi gặp được mấy chục viên Cực Thạch, mọi người gấp rút lên đường mấy tiếng thì lại không phát hiện thêm viên Cực Thạch nào nữa.
Điều này khiến mọi người cảm thấy không mấy hào hứng nữa.
“Trận pháp của Vĩnh Cực Thánh Tông chỉ suy yếu trong vòng một tuần nay vì tình hình thời tiết. Nếu một ngày đã có thể tìm thấy mấy chục viên Cực Thạch, vậy thì cho dù không lên Thánh Sơn, chỉ cần bảy ngày là chúng ta có thể tìm được năm sáu trăm viên rồi”
Tân Trạm thầm nghĩ ngợi, ánh mắt liên tục quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Chỉ tiếc răng trong Cực Địa khí tức hỗn loạn vô cùng. Điều đó không chỉ khiến không gian bị bóp méo mà còn che chắn thần thức.
Vậy nên mọi người vừa không thể bay cao, vừa bị hạn chế trong việc sử dụng thần thức để tra xem xét khung cảnh ở khoảng cách xa.
Tân Trạm cũng từng thử sử dụng Thiên Minh Nhãn hoặc mắt thần để quan sát. Song, cuối cùng anh chỉ có thể bất đắc dĩ nhận ra rằng: cực khí ở đây gây nhiễu quá mạnh, thị lực của anh cũng không đủ để nhìn đủ xa, vậy nên rất khó để phát huy tác dụng.
Nếu không sử dụng một lượng lớn tiên khí để truyền vào mắt thần thì trong Cực Địa bao la này, anh không thể nhận biết bất cứ điều gì. Đương nhiên, Tân Trạm sẽ không lãng phí tiên khí quý giá vào việc không đâu như vậy.
“Báo cáo thống lĩnh, dựa trên bản đồ thì sau khi đi qua khu vực này, chúng ta sẽ đến một khu vực có thể tìm kiếm Cực Thạch” Ngô Đông mở miệng nói.
Trong tất cả mọi người, ngoại trừ Tân Trạm và Tô Uyên, Hàn Băng Vệ cũng có bản đồ riêng.