Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được, mọi người, vậy nhà họ Vân chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh”

Gia chủ Vân cười trừ, Vân Thánh Nữ và hai cao thủ khác cùng lên đài.

Nhưng cảnh tiếp theo đã khiến các gia chủ phải mở to mắt mà nhìn.

Trong vài chiêu Vân Thánh Nữ đã đánh cho Thạch Chấn-kẻ mới trước đó có biểu hiện rất tốt rớt đài.

Vân Thánh Nữ ngây người nhìn tay mình, đến mình cũng không dám tin, rõ ràng chỉ là một đấm vô thưởng vô phạt, sao lại khiến Thạch Chấn bay ra ngoài được.

“Vân Thánh Nữ giỏi thật, vậy mà trước nay không nhận ra, Thạch Chấn tôi bái phục”

Thạch Chấn lồm cồm bò dậy, khum bàn tay tỏ ý thán phục cô rồi rời đi ngay lập tức.


Tân Trạm đã nói với anh, trận này phải cố tình thua, Thạch Chấn cũng vâng lời.

Nếu như không có Tân Trạm thì bản thân cũng không thể đánh thắng nhà họ Đổng một cách vang dội như vậy, Thạch Chấn cũng biết suy nghĩ, có thể đi đến tận đây, anh ta đã thỏa mãn rồi.

Còn về phần đánh giá thượng tầng, phân chia lợi ích, anh †a cũng biết ít nhiều, anh ta biết Tân Trạm làm như vậy là có nguyên do của anh cả.

“Lời của Tân Trạm đúng là chuẩn thật”

Nhà họ Vân sau đó dễ dàng thắng tiếp hai trận nữa, Vân Thánh Nữ tròn mắt, hít sâu một hơi.

Rõ ràng là thiên tài dũng mãnh của yêu tộc sao gặp mình lại biến thành cừu vậy, nếu không phải do Tân Trạm điều khiển đẳng sau, thì cô chẳng bao giờ tin cả.

“Ha ha, mọi người làm chứng nhé “Trên khu dành cho khách quý gia chủ Vân vui vẻ ra mặt.

Thắng trận này thì nhà họ Vân qua Minh hội lần này được nở anh nở mặt rồi, vả lại nguồn tài nguyên sẽ nghiêng về phía nhà họ.

Ông ta vừa truyền âm cho con gái, cũng biết kết quả bị Tân Trạm thao túng, xem ra lựa chọn ban đầu của mình không hề sai, nếu không phải ban đầu mình ủng hộ Tân Trạm, thì vận may này có đến lượt mình hưởng không.

Thế là trong lần Minh hội này đã xảy ra những biến số bất ngờ, những gia tộc lớn mạnh của nhân tộc thì lại liên tiếp gặp thất bại trong lần này, ngược lại những gia tộc bị chèn ép trước kia như nhà họ Vân hay nhà họ Chúc thì lại có cơ hội chuyển mình.

“Tên nhãi Tân Trạm này, đúng là không lường được”

Thánh Tử của Khấu Tiên Tông sau khi xuống đài, dở khóc dở cười lắc đầu, anh ta cứ ngỡ sẽ là một trận đấu nảy lửa nhưng không ngờ lại nhẹ nhàng đến vậy.

Tất nhiên anh ta cũng biết, tất cả đều do Tân Trạm, chẳng qua cả quá trình đều rất mơ hồ, khiến anh ta cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy.

“Gia chủ Nghiêm, cho Nghiêm Trác Văn lên đài đi, chắc chắn sẽ không thất bại” Gia chủ Nghiêm rất tự tin, liếc mắt sang bên, thấy Nghiêm Trác Văn gật đầu, thân mình thẳng tắp, nhảy vút lên đài.

Nhìn thấy con trai phát ra luồng khí tức cực lớn, Nghiêm gia chủ càng nhìn càng thấy hài lòng.

Nhà họ Nghiêm đã phải trả một cái giá đắt cho việc thu thập các loại thảo dược quý hiếm mới luyện được đan dược kích thích huyết mạch thượng cổ.Bọn họ đã thử nghiệm rồi, thực lực của Nghiêm Trác Văn phải tăng lên năm lần so với trước.

Hơn nữa tùy mức độ nắm bắt sức mạnh của dòng máu này, thì trình độ của bản thân sẽ tăng lên.

“Nếu không phải đan dược này chỉ có hiệu quả với lớp trẻ thì mấy ông già chúng tôi cũng muốn kích thích huyết mạch đấy” Gia chủ Trương nhìn lên lôi đài, nhìn thấy khí tức vượt trội của Nghiêm Trác Văn, không kìm được tấm tắc khen”

“Nghiêm Trác Văn của nhà họ Nghiêm, ai sẽ đấu cùng tôi?”

Nghiêm Trác Văn đứng trên lôi đài, đôi mắt mang vẻ liều lĩnh vô hạn, khi nói, giọng nói như thể tiếng sấm nổ rền vang bốn phía.

Nhưng đôi mắt ấy lại ghim vào Tân Trạm đang ngồi dưới đài.

Theo ý của anh ta thì chỉ có Tân Trạm mới xứng đáng làm đối thủ của anh ta.

Nhận thấy anh mắt khiêu chiến đấy, Tân Trạm hơi nhướn anh, ánh mắt kiên định nhìn lại đối phương.

Anh cũng nhận thấy, tu vi của Nghiêm Trác Văn đã cao hơn trước hai tầng, đã đạt đến tầng tám của Xuất Khiếu Cảnh rồi, mà trong khí tức của anh ta như đang che dấu sự cuồng bạo kinh người.

“Cái cảm giác này, gần giống với Triệu Tân Đông, lẽ nào…”

Tân Trạm khẽ nhíu anh, anh vươn mình đứng dậy, nháy mắt đã đi lên lôi đài.

“Thạch Điệt, nếu anh có gan thì đừng làm con rùa rụt cổ”

Nghiêm Trác Văn nhếch miệng, cười lạnh nhìn Tân Trạm nói.

“Đánh với cậu không cần gan, chỉ cần tay thôi”Tân Trạm từ tốn trả lời “Tốt thôi, đủ ngông cuồng, nhưng nếu anh cho rằng, lần thắng Trương Quốc Tuấn trước đã cho anh cái tự tin thắng được tôi, rồi anh sẽ sớm nhận ra bản thân đã sai lâm đến nhường nào.” Nghiêm Trác Văn nhe răng cười.

“Tự tin của tôi xuất phát từ đâu không quan trọng, chỉ cần cuối cùng cậu đừng có kêu cha gọi mẹ là được Cơn giận của Nghiêm Trác Văn bùng lên, vừa điịnh nói gì đó thì trọng tài đã bước lên lôi đài, bắt đầu phổ biến quy tắc cho hai bên.

Cùng lúc đó, ở khu khách quý.

“Yêu Hoàng bệ hạ, Nghiêm Trác Văn và Thạch Điệt đều là thiên tài hiếm gặp của hai tộc, có hứng thú tăng giá cược một ván hay không” Nhà họ Trương và nhà họ Đổng tìm Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười nói.

*Ồ, tôi rất hứng thú, không biết mọi người định cược như thế nào?”

Tuyệt Nhật Yêu Hoàng hơi nhướn anh, thật ra thì mỗi lần tổ chức Minh hội thì hai bên cũng thêm ít tiền cược, khi thì là lợi ích trước khi quyết định, khi thì là tài nguyên do mình bỏ ra.

Nhưng những lần đó, phía yêu tộc đều thua nhiều hơn thăng, có thể nói là không kiếm chác được gì mấy.

Nhưng lần này thì khác, có Tân Trạm ở đây, vì vậy Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lại cảm thấy một nỗi lo trước nay chưa từng có.

“Trước đây tôi thắng của bệ hạ một mỏ quặng linh thạch và ba trăm cây số đất của yêu tộc, hay là tôi đem ra cược nhé?” Gia chủ Trương ánh mắt lóe lên nói.

“Tôi có thể đặt một mỏ quặng luyện kim, và năm trăm cây linh dược cao cấp” Gia chủ Đổng cười nói.

“Hai người, cược lớn vậy à?”“Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười nghiền ngẫm nói.

“Nếu ngài thấy quá lớn thì giảm bớt cũng được, nhưng tôi thấy số quặng này tu vi không tồi, nhỡ mà thắng rồi thì ngài bị lỗ rồi”Gia chủ Đổng khích tướng nói.

“Không, mọi người hiểu nhầm rồi” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười rồi lắc đầu: “Không phải là tiền cược lớn, mà là mấy người đông như vậy mà lại cược có bấy nhiêu, khiến tôi thất vọng quá”


“Bệ Hạ có ý gì?”


“Đã cược phải cược lớn vào, tám mươi năm trước mấy người đã đoạt được những gì từ yêu tộc, thì lấy ra cược hết”


Câu nói này của Yêu Hoàng đã khiến cho nhà họ Đổng và nhà họ Trương biến sắc.


Bọn họ hơi kinh ngạc, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lại cược lớn như vậy, vung tiền như rác. Xem ra những lần bị mất mặt trước, đều bị gom lại để trả về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK