“Nếu như theo cách nói này, Tố Thế Ma Tôn không cách nào thoát khỏi nơi này, nhưng chúng tôi thì lại có thể, có phải tiền bối đang giúp chúng tôi mở ra một con kế hở, chúng tôi có thể thoát khỏi đây rồi.” Nhiếp Phong Đình nói.
“Sai rồi, cụ diện hiện tại, ai cũng không thể đi ra ngoài được, bởi vì thời gian xoay chuyển, vị Tố Thế Ma Tôn này đã nắm được quy tắc của nơi này”
Ngọc Mặc lắc đầu nói: “Tiên Tôn đúng là đã đốt cháy thọ nguyên mà chết, tùy là để lại chấp niệm, nhưng cũng phải gặp được người thích hợp mới có thể thừa kế được, mới có thể kế thừa cả một đời của ông ta, chứ không thể giống như Tàn hồn còn sót lại của Ma Tôn vậy, có được tinh lực vô hạn, lại có thể tự do di chuyển.”
“Cứ thế tiêu hóa, cộng thêm thời gian quá lâu, sinh mạng mới này của Tố Thế Ma Tôn ra đời, cũng từ từ tìm được chỗ và cách thoát ra khỏi nơi này”
“Có liên quan đến bản nguyên ngũ hành?” Tân Trạm trong lòng kích động nói.
“Không sai.” Ngọc Mặc tán dương gật đầu nói: “Huyễn cảnh của Tiên Tôn và bản nguyên ngũ hành có liên hệ rất lớn với nhau, cái thiên địa trói chặt Ma Tôn, chính là có liên quan đến cơ sở cấu tạo của ngũ hành mà tạo nên, chỉ cần Tố Thế Ma Tôn hấp thụ hoàn chỉnh bản nguyên ngũ hành, lại nuốt chứng đủ nguyên thần, cũng đồng nghĩa ở trong trời đất này ông ta là chủ nhân, đương nhiên có thể tùy ý đi ra và đi vào”
“Chẳng trách ông ta cứ không chịu đi khỏi tế đàn” Trần công tử bỗng chốt ngộ ra nói.
“Vậy Tân Trạm sở hữu một nửa tính túy của lửa, có phải là chỉ thế thì không đủ để thoát thân” Nhiếp Phong Đình bỗng nhiên nghĩ đến điểm này, kích động nói.
“Phải nhưng cũng không phải.”
Vũ Thiên Yết lắc đầu nói: “Cậu nghĩ quá đơn giản rồi, nếu như ông ta thiếu thốn nguồn gốc ngũ hành, vậy thì thật sự các người có thể bình an mà ở đây, nhưng nếu ông ta có được một nửa Hỏa Diễm tỉnh túy, đồng nghĩa với việc sau khi hấp thủ ngũ hành, ông ta sẽ có được tư cách đến đến nơi của chúng ta, đến lúc đó, ông ta có thể giết chết ngươi, đoạt đi một nửa tỉnh túy: “Đừng ngông cuồng tự, hoặc là hủy diệt vật thế ấy”
Vũ Thiên Yết không đợi mọi người mở miệng lại nói: “Trời đất này là do Tiên Tôn huyễn hóa mà ra, tinh túy phân tán khắp trời đất, cũng sẽ lại lần nữa ngưng tụ lại ở bên trong thế giới Hỏa Diễm, đến lúc đó bất quá là cho ông ta thêm chút rắc rối thôi, nhà họ Sai có thể lại phái người đi vào bên trong đó”
“Cứ như thế, trốn không được cũng không ngăn cản được, chỉ có thể đối mặt chính diện với ông ta” Nhiếp Phong Đình nghiêm trọng nói.
“Không sai, thế giới này một khi bị khóa chặt rồi, các người không có cách nào trốn thoát được, chỉ có một còn đường là nghênh chiến.”
Trong lòng mọi người hơi trầm xuống, nhìn như vậy, thức tỉnh Tiên Tôn, hoặc có được truyền thừa càng là cơ hội duy nhất của bọn họ.
“Vậy dám hỏi tiền bối, hiện tại Tiên Tôn đang ở đâu?” Tân Trạm nói.
“Tiên Tôn ở đâu, theo như tình trạng bây giờ, các ngươi sẽ ngay lập tức biết được thôi, các người có thể trốn thoát được thủ đoạn của Tố Thế Ma Tôn mà đến đây, đã là rất khó rồi, mục đích là vì truyền thừa của Tiên Tôn, vậy thì nó chính là ở đây rồi”
Ngọc Mặc than thở một hơi, lúc này mọi người đã đến khắp cung điện, trước cung điện cao nhất và tráng lệ.
Anh leo lên bậc thềm, đẩy cánh cổng cao và đến cung điện cực kỳ khổng lồ này, rồi đứng lặng người.
Tân Trạm nhìn xung quanh, phát hiện cái cung điện này rất là sạch sẽ, ngoài trừ vài cây cột chống đỡ, phía trước trống không.
“Tiên Tôn đại nhân chính là ở phía trước.” Ngọc Mặc chỉ vào không trung nơi sâu thẩm đại điện nói.
“Nhưng mà phía trước cái gì cũng không có mà” Trần công tử ngơ ngác nói.