“Không hay rồi, lò luyện đan sắp nổ” Vị trưởng lão trọng tài kia cũng thấy ngạc nhiên, vội vàng xông về phía trong sân.
Vậy mà ông ta còn chưa có bay tới nơi, cái tên đầu trọc này cũng đã hét lên một tiếng quái dị, dường như là đang luống cuống tay chân vậy, lại có thể đưa tay ra ném cái lò luyện đan như là sắp nổ tung này đi, nhưng mà lại ném tới chỗ của mấy người Tân Trạm và Du Chí không nghiêng lệch chút nào.
“Khốn kiếp!”
Du Tuyết Nghiên đột nhiên đứng lên, sắc mặt trắng bệch.
Đây là lò luyện đan đang luyện chế đan dược cấp tám, các loại linh khí ở bên trong vốn đã hỗn loạn đến mức không chịu nổi, năng lượng bị nén ở bên trong vô cùng mạnh mẽ, cái tên đầu trọc này lại ném thêm linh thảo vào bên trong, cũng tương đương với việc châm lửa đốt năng lượng bên trong.
Một khi thứ này nổ tung, so với lò luyện đan bị nổ tung của Du Chí vào năm ngoái còn kinh khủng hơn, hơn nữa lúc này đan dược mà Tân Trạm và Du Chí đang luyện chế chắc chắn là sẽ bị phá hủy.
Cát Vũ Thần nhìn một màn này, khóe miệng cong lên nở một nụ cười tàn nhẫn.
Một khi đan dược của hai người bị hủy thì theo quy tắc sẽ bị hoãn xếp hạng, vậy anh ta sẽ có thể có được cơ hội lấy được lệnh bài Thánh cảnh.
Nhưng mà lúc lò luyện đan bay về phía Tân Trạm, một lá chắn vô hình trong suốt, lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Lò luyện đan này đập vào phía trên, trong nháy mắt bị lá chắn vô hình ngăn cản, rồi sau đó phản xạ trở lại.
“Cái gì”
Cát Vũ Thần và tên đầu trọc kia đều không thể tin được, nhìn lò luyện đan này bay lại về phía trên đầu hai người.
“Sắp nổ rồi, chạy maul”
Tên đầu trọc sợ choáng váng, dùng sức bỏ chạy về phía sau.
Nhưng mà sau hai lần va chạm, lò luyện đan này đã đến mức không thể chống đỡ được nữa.
Âm!
Cát Vũ Thần và tên đầu trọc kia không thể kịp chạy ra xa được, lò luyện đan lập tức nổ tung ở trên đỉnh đầu bọn họ.
Năng lượng to lớn bộc phát ta, hóa thành khung cảnh như là sóng biển cuồn cuộn, càn quét bốn phía.
Lò luyện đan kia hóa thành mảnh vụn, ở dưới sự đẩy mạnh của linh khí, bản nhanh ra bốn phía.
“Aaa!”
Cùng với tiếng hét thảm của tên trọc đầu, cộng thêm vừa mới hôm qua bị Tân Trạm đánh, tuy có vài vết nhưng may mắn là không bị vỡ đầu, nhưng da đầu lại một lần nữa thủng lỗ chỗ.
Máu chảy ra như suối.
“Thuốc của tôi!”
Cát Vũ Thần cũng bị linh khí trực tiếp đánh bay ra ngoài, anh ta phun ra máu, nhìn trừng trừng lò luyện thuốc không người giám sát của mình bốc ra một đám khói đen, hoàn toàn bị bỏ đi rồi.
Chỗ ngồi khách quý, Dược tôn là người đầu tiên xông ra ngoài, lúc này bọn họ cũng bị linh khí điên cuồng kia đánh cho tản ra xa.
Lúc này mới không gây ra thêm thương vong.
“Tân Trạm, sao anh dám …” Khổng Việt nhìn tên đầu trọc vì bị mất máu nhiều ngất xỉu, Cát Vũ Thần như người mất hồn, rất tức giận quát Tân Trạm thì sao?”
Tân Trạm chế nhạo, phất tay mở ra nắp lò, lúc này đã làm ra một viên thuốc, liền bị anh bắt được trong tay.
“Học trò của ông làm nổ lò luyện thuốc rồi ném vào tôi. Chẳng lẽ còn không cho tôi bày trận sao?”
“Chẳng lẽ cậu sớm biết lò luyện thuốc này sẽ nổ sao?” Ông lão tóc hoa râm ở sát vách bên cạnh cau mày.
“Tiền bối hiểu lầm rồi. Chỉ là không thích bị quấy rầy khi luyện chế đan dược, cho nên bày trận để tránh xảy ra vấn đề”
Tân Trạm nhẹ giọng nói: “Nhưng thật là trùng hợp khi hôm qua tôi đang luyện đan thì tên đầu trọc này đột nhiên không khỏe và hướng về phía lò luyện thuốc của tôi đánh một tia linh khí. Tôi nghĩ anh ta hản là vô tình.”
Sau khi Tân Trạm nói lời này, cả người Dược tôn đột nhiên im lặng một chút.