Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Trạm, cảm ơn anh rất nhiều.

Đám người Tăng Lực với Tóc Vàng đều tỏ vẻ cảm ơn Tân Trạm. “Anh Trạm, đây là phương thức liên lạc mà người anh cứu nhờ tôi đưa cho anh. Nếu anh đến phương Tây, bọn họ chắc chắn sẽ đón tiếp anh theo cách long trọng nhất. Anh là người có ơn với họ mãi mãi.”

Tăng Lực đưa mấy tấm danh thiếp linh tinh ra.

Tần Trạm xua tay, bảo: “Cậu giữ đi. Nếu tôi đi sang phương Tây thật cứ liên hệ cho cậu là được rồi.”

Vẻ mặt của Tăng Lực vô cùng hưng phấn, thế này không phải là mình thành người phát ngôn của Tần Trạm ở phương Tây hả? “À, đúng rồi, còn ít đồ linh tinh này nọ, chắc là sản nghiệp của bang Sói Hoang không biết Tân Trạm nghĩ đến cái gì, lấy ra mấy cái văn kiện hợp đồng, mấy tờ chứng minh cổ phần linh tinh gì đó trong không gian cất đồ. “Anh Trạm, anh muốn tôi thay mặt anh đi làm ăn hay gì vậy.”

Nhìn thấy toàn tên mấy công ty tiếng tăm lừng lẫy trên sập văn kiện kia, mắt Tăng Lực sáng hết cả lên.


Thực lực của bang Sói Hoang không nhỏ, không nghĩ lại có quan hệ với nhiều xí nghiệp đến thế. “Thu phục được bao nhiêu thì cứ thu hết về đây.” Tần Trạm không quan tâm lắm. “Nếu người ta không chịu, cũng đừng ép họ.”

“Giờ cậu cứ đi làm cho tôi đi, sau đấy tôi sẽ cho người liên hệ sau.”

Tân Trạm đã suy nghĩ qua. Về cơ bản, bên Gia Cát Hưng chỉ tập trung vào Việt Nam. Ở phương Tây vẫn cần một người biết rõ địa bàn mà anh lại có thể tin tưởng được.

Tăng Lực rõ ràng có thể khảo sát một chút. “Chúng ta phải ngồi thuyền đi về há?”

Sau khi đám người Tăng Lực rời đi, Phương Hiểu Điệp nhìn chiến thuyền, hiếu kỳ nói: “Thuyền này tệ lắm rồi, sắp bị bắn hỏng, để thuyền trưởng lái thuyền này về phía nước Tuyết bên kia, vẫn khó khăn lắm.” Tần Trạm lắc lắc đầu. “Ừm.” Phương Hiểu Điệp khá thất vọng: “Tôi còn nghĩ có cơ hội tái hiện lại cảnh nổi tiếng của Titanic co.”

“Anh nói cái gì cơ?” Tần Trạm không nghe rõ lắm. “Không có gì.” Phương Hiểu Điệp liếc nhìn Tần Trạm.

Truyền chậm rãi đi trên biển, đi qua đảo Cực Quang.

Tâm trạng Tân Trạm rối bời, chỉ muốn ngay lập tức bay về thủ đô, chặt đứt tất thảy những xiềng xích bỏ chặt mẹ anh suốt hơn hai mươi năm ròng rã.

Anh đứng trên boong tàu, nhìn biển xanh ngọc bích, nhìn trời xanh tham

Bỗng nhiên, anh giật mình, nhìn sang một bên.

Vừa rồi anh cảm nhận một tia hơi thở như có như không “Uyên, là em sao?”

Cách đảo Cực Quang mấy trăm hải lý.

Có một con thuyền nhỏ, đang chạy trên mặt biển.

Sào Ngõa đứng trong buồng thuyền trưởng, đang điều khiển thuyền,

Đứng chỗ lan can đằng trước thuyền, là một người già lọm khọm và Tô Uyên. “Nghĩ thông suốt chưa? Lần này rời Việt Nam, trong vòng nửa năm không thể quay về đâu đấy.

Ông lão ho khan vài tiếng, châm chậm cầu khẩn đất trời.

Đôi mắt Tô Uyên ánh lên chút buồn bã, nhưng cô nhanh chóng gật đầu kiên định. “Con nghĩ kĩ rồi ạ, nếu muốn ở bên cạnh anh ấy vĩnh viễn, thì trước tiên cần chia ly trong đau thương.

Con muốn bảo vệ anh ấy, chứ không phải kéo chân anh ấy

Chuyện lần trước, đã để lại cho Tô Uyên kích động rất lớn.

Cô đến cứu Tần Trạm, cuối cùng lại là Tần Trạm cứu cô.

Cứ cho là cô đã giúp được Tần Trạm, nhưng Tô Uyên vẫn thực hối hận.

Tô Uyên hít một hơi thật sâu, đột nhiên quỳ xuống. “Con đây là?” Ông lão có chút cảm động. “Xin sư phụ truyền cho con bản lĩnh thực sự để tương lai con có thể bảo vệ anh Trạm.” Tô Uyên chân thành nói. “Như vậy thực sự rất khổ cực đấy, con có chịu được không?”

Ông lão nghiêm túc nói: “Trước kia con đã trải qua đợt huấn luyện tàn khốc nhất, nhưng ông đảm bảo, sự lựa chọn này của con, so với trước kia tàn khốc gấp trăm lần. Thậm chí là chết.”

Thế giới ngầm, nhà họ Đổng

Đồng Thiên Thành từ từ mở mắt. “Thiên Thành, con tỉnh rồi. Khi con về đây, thương tích đầy người lại còn ỉu xiu, hù chết mơ luôn.”

Anh nhìn thấy một người phụ nữ. “Mợ hai, em hai.” Đổng Thiên Thành mở mắt, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, bên cạnh là một người phụ nữ và một thanh niên. “Anh hai, xảy ra chuyện gì thế?

Chuyện gì làm anh khổ sở thế này. Vẻ mặt của thanh niên kia thân thiết hỏi han. “Hừ.” Đổng Thiên Thành hừ lạnh. “Đổng Thiên Lâu, mày ít ở đây giả mù sa mưa đi. Tao bị thương thể nào, mày lại không đi hỏi Đại Thần à?”

Đổng Thiên Thành, là cậu Đồng bí mật của nhà họ Đồng, mà thanh niên trước mặt anh ta chính là em trai cùng cha khác mẹ, con của người phụ nữ trước mặt anh ta, từ nhỏ đã không hợp nhau. “Ha ha, anh hai, sao anh nóng nảy thế.” Đổng Thiên Lâu cười nói tiếp: “Chính miệng Đại Thần nói với em, anh bị người của thằng cha nào đấy tên là Tần Trạm ở ngoài kia đánh cho bị thương thế này. Em không dám tin luôn á. “Dù gì anh cũng là người tài giỏi nhất cái nhà họ Đổng này, tương lai còn kế thừa vị trí gia chủ, sao có thể bị thắng ất ơ ngoài kia đánh bị thương cơ chứ?”

“Đổng Thiên Lâu, nếu mày đến đây để cười cợt tao, thì mày cút đi được rồi đấy.” Đổng Thiên Thành mất kiên nhẫn đuổi người. “Anh à, anh hiểu nhầm em rồi. Em trai này nhìn thấy anh bị thương nặng thế, lòng đau như cắt, chỉ muốn báo thù cho anh. Dù sao, anh bị đập thể này, không phải tát vào mặt nhà họ Đổng mình hả?” Đổng Thiên Lâu không phiền não mà tiếp tục châm chọc. “Chỉ dựa vào mày, Tần Trạm kia…” Đổng Thiên Thành cười lạnh trong lòng.

Thực lực Tần Trạm ra sao, anh ta cũng biết đôi phần. Chỉ bằng thắng vô tích sự Đổng Thiên Lâu này mà muốn đi trừng trị Tần Trạm?

Anh ta định cười nhạo cậu ta một trận, nhưng lời đến bên miệng, tâm tư lại nghĩ khác “Được rồi, nếu mày đã muốn thế, vậy giao cho mày.” Đổng Thiên Thành cười nói. “Anh hai, anh nói thật đấy hả?” Đổng Thiên Lâu vui muốn điên

Ở nhà họ Đổng, uy thế của Đổng Thiên Thành rất lớn, ép cậu ta thở không nổi.

Lần này Đổng Thiên Thành bị thương, lại cho cậu ta cơ hội khó mà có được.

Người phụ nữ kia cũng có vẻ rất kích động.


Hai người rời khỏi phòng Đồng


Thiên Thành. “Con trai, cơ hội lần này con nhất định phải nằm thật chắc trong tay đấy.”


Người phụ nữ trầm giọng nói tiếp: “Lần này anh con bị tên Tần Trạm kia đánh trọng thương, nếu con có thể áp đảo được Tấn Trạm, thì địa vị của con ở trong lòng cha con sẽ cao hơn nhiều chút.”


“Mẹ cứ yên tâm, ngoài kia chỉ biết anh trai, mà quên mất nhà họ Đống còn có đứa con thứ Đổng Thiên Lâu này. Bây giờ con sẽ đi dẹp Tân Trạm, để cho người đời biết nhà họ Đổng này còn có cậu hai. Đổng Thiên Lâu xoa tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK