Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong khu vực ăn mòn này, bao phủ bởi một lớp sương mù màu đen, càng đi đến gần trung tâm, lớp sương mù càng dày đặc.

Dần dần, mọi người đã đến vùng đất bị bao phủ bởi sương mù.

Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết vang lên, các võ giả đi một mình, đều bị bóng đen đột nhiên từ dưới lòng đất nhảy lên nhào đến, sau đó lập tức hoá thành hư không.

Chẳng bao lâu, các võ giả đi một mình, tất cả đều bị bóng đen nuốt chửng, biến mất không còn tung tích, trên mặt đất cháy xém chỉ còn lại nhóm người của bọn họ.


Điều này khiến cho các võ giả xung quanh Tân Trạm vô cũng lo sợ, nhưng cũng cảm thấy cực kỳ may mắn.

Nếu không chọn đi theo Tân Trạm, thì có lẽ bọn họ cũng sẽ có kết cục như vậy.

“Dường như không phải là một con, mà là hẳn một nhóm quái thú”

ở phía xa, Trác Cư và những người khác cũng nhíu mày quan sát.

“Có điều chúng đều là những quái thú con mà thôi, vương giả thật sự còn chưa xuất hiện”

“Không sao, vị trí mà Tân Trạm đang đứng, chắc hẳn là ở gần Yêu Vương, các người không thấy những con quái thú khác đều không dám đến gần sao?”

“Tân Trạm, sắp tiến vào khu vực trung tâm rồi”



Xào xạc!

Sau khi mọi người đi về phía trước được mười mấy bước, mặt đất đột nhiên run lên, phát ra những tiếng động nhẹ.

Tân Trạm dừng lại, cảm giác được cơn chấn động dữ dội này, là ở phía trước cách bọn họ mấy chục mét, âm thanh đó cũng càng lúc càng lớn.

Cuối cùng “đùng” một tiếng.

Một bóng đen khổng lồ, từ dưới mặt đất trồi lên.

Rất nhiều người sợ hãi hét lên, ngã trên mặt đất.

Nhìn thân hình, con quái vật này có lẽ cao hơn bốn mươi mấy mét, bề ngang khoảng mười hai mét, lớp vảy trên người chỗ có chỗ không, trên thân thể thật dài kia, là cái đầu hình tam giác đang thè lưỡi ra.

Đôi mắt xanh âm u đó quét qua đám đông, mang theo một tia chết chóc tàn bạo.

“Hóa ra là một con mãng xà yêu”

Vẻ mặt của Tân Trạm bình tĩnh, nhìn Tân Tráng nói: “Ném tôi lên đó.”

“Cái gì?” Hai chân Tân Tráng mềm nhũn, không khỏi sững sờ khi nghe thấy lời nói của Tân Trạm.

“Ném tôi lên trên đầu của con mãng xà yêu kia” Tân Trạm lại giải thích một lần nữa.

“Được, cậu phải cẩn thận đó”

Tân Tráng không hiểu ra sao, nhưng mà anh ta rất tin tưởng Tân Trạm, anh ta nắm lấy bả vai Tân Trạm, đột nhiên hướng về phía trước nâng lên.

Với thực lực võ công của Tân Tráng, việc tung người lên cũng hoàn toàn không phải nói chơi.

Thân thể Tân Trạm đột nhiên bay lên, hướng mãng xà yêu mà đi tới.

“Tên nhóc này làm sao vậy?”


Bên ngoài, Nhạc Nhất Tuần và đám người Trác Cư cũng sửng sốt.


Thần thức của bọn họ xuyên thấu sương mù màu đen, cũng đã nhìn thấy rõ mãng xà yêu, nhưng không biết tại sao Tân Trạm lại chủ động đi lên chịu chết.


“Gào!”


Mãng xà yêu cũng sửng sốt, lập tức gầm lên lao thẳng về phía Tân Trạm mà bay tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK