Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tân Trạm, cậu không sao chứ?”

Hai người Diệp Thành vừa mừng vừa sợ, bước nhanh đi tới, nhìn Tân Trạm từ trên xuống dưới, tựa như xem có thiếu miếng thịt nào không.

“Sao, hai người nghĩ có chuyện gì xảy ra với tôi được chứ?” Tân Trạm cười thành tiếng, nhưng trong lòng cũng còn chút sợ hãi.

Chuyện trước đó ở không gian sương mù xám xịt mà Tân Trạm đã phải trải qua quả thực rất nguy hiểm.

“Nhưng con thú này lại có thể nói tiếng người, tôi còn tưởng nó là Bạch…” Lạc Việt Ban nói, đột nhiên con thú kia trừng mắt liếc anh một cái.

Tân Trạm nhảy dựng lên, nhanh chóng bịt miệng Lạc Việt Ban.

Con thú Thôn Thiên này tính tình nóng nảy, Lạc Việt Ban mà khiến nó phát cáu, nếu bị hút vào thì sẽ rất phiền phức.

“Hơn mười ngày không gặp hai người, xem ra đã mạnh hơn rất nhiều đấy”


Bước ra khỏi sơn cốc, Tân Trạm nhìn chằm chằm hai người rồi khế mỉm cười. Cảm thấy khí tức của họ mạnh hơn trước rất nhiều, điều này khiến anh khá ngạc nhiên “Haha, bọn tôi không thể ra vào mấy ngày.

nay, vì vậy trong sơn cốc bọn tôi đã luyện công pháp do những tiền bối để lại, chưa kể một số phương pháp thực sự rất ổn, Lạc Việt Ban và tôi cũng được lợi rất nhiều.” Diệp Thành cười nói.

Tân Trạm cũng gật gật đầu, bất kì tu sĩ nào có thể sống sót trong sơn cốc này đều có tu vi cao, nhưng đáng tiếc có một vài người chỉ có thể bỏ mạng ở đây.

Bọn họ suốt đời chỉ có thể khắc họa công pháp trên mặt đất, để lại cho người đời sau hưởng lộc, đây cũng là cơ hội hiếm có của hai người.

“Vốn dĩ, cả hai chúng tôi đều định dùng chiêu mạnh nhất mà chúng tôi học được mấy.

ngày nay để thử xem có thể cứu cậu được không. Giờ thì không cần nữa” Diệp Thành cười khổ nói.

“Nhưng việc học chẳng có ích gì. Chúng ta bị mắc kẹt ở đây, và sớm muộn gì chúng ta cùng tiền bối cũng sẽ chết sớm ở đây thôi.”

Lạc Việt Ban chán nản nói.

Nếu không phá bỏ vâng sáng kia, ba người bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ chết, giống như những mảnh xương này.

“Ai nói vâng sáng này không thể phá vỡ, hai cậu nhìn kĩ đây.”

Tân Trạm cười nhẹ bước tới bên cạnh vầng sáng.

Diệp Thành và Lạc Việt Ban đều trừng to mắt, có chút kinh ngạc.

Hai người bọn họ đều đã từng trải qua sức mạnh của vầng sáng này, còn Tân Trạm thì bị con thú kia ăn một lần. Liệu có biện pháp nào chứ?

Trước mặt hai người, Tân Trạm vươn tay chỉ vào vầng sáng phía trên.

Cùng lúc đó, Tân Trạm thay đổi công pháp, bắt đầu sử dụng công pháp chuyển hóa con thú Thôn Thiên.

‘Vâng sáng này đều là từ Khí tinh thần kết tụ mà thành, Tân Trạm trực tiếp nghịch chuyển khí tức.

Hai người Diệp Thành cảm thấy khí tức của Tân Trạm đột nhiên thay đổi, trở nên có chút kỳ quái. Sau đó, họ nhìn thấy anh chỉ tay về chỗ đó. Vầng sáng tạo nên từng gợn sóng, đầu ngón tay chỉ xuống đất, giống như băng tuyết, bắt đầu từ từ tan chảy, sau đó không ngừng mở rộng.

Diệp Thành há to miệng, Lạc Việt Ban cũng ngẩn người ra.

Vâng sáng này đã bẩy vô số cường giả và khiến nhiều người bị kẹt ở đây cả đời không thoát ra được, không ngờ dưới ngón tay của Tần Trạm lại mở ra một lỗ lớn Tần Trạm không thu tay lại cho đến khi miệng lỗ cao chừng cỡ một người và đủ cho ba người ra vào.

“Chết tiệt, Tân Trạm, cậu là cái dạng thần tiên gì vậy?” Diệp Thành nuốt nước miếng đi tới đi lui trước vầng sáng, đột nhiên có chút hưng phấn: “Thật quá lợi hại”

“Chờ sau này có thời gian, tôi sẽ truyền cho cậu, nhưng thứ này cực kì hiếm, cậu phải chuẩn bị tâm lý bị nố tan xác” Tân Trạm cười nhẹ, nghĩ tới thời gian mình tu luyện công pháp này thực sự khủng khiếp.

“Công pháp này còn khiến phát nổ ư? Vậy quên đi” Diệp Thành lắc đầu thẳng thừng.

Tân Trạm cũng cười nói, sau này nếu bọn họ muốn học, anh cũng không có ý giấu giếm, đều là anh em sinh tử của anh, cho nên anh tuyệt đối an tâm “Tân Trạm, tiếp theo nên làm gì?” Lạc Việt Ban hỏi khi ba người bước ra khỏi sơn cốc.

Dù cả ba đã thoát khỏi khó khăn, nhưng họ không quên rằng bên ngoài còn có một Triệu Lam Sơn gần như bất khả chiến bại.

“Các cậu nghĩ sao?” Tân Trạm nói.

“Triệu Lam Sơn quá mạnh. Tôi nghĩ nơi thí luyện này sẽ sớm bị đóng cửa. Chỉ cần chúng †a không ở trong vầng sáng đó, chúng ta sẽ bị tống ra ngoài khi hết thời gian, không băng cứ ở lại chỗ này” Diệp Thành nói “Đúng vậy, sau đó Triệu Lam Sơn cho là chúng ta đã chết, nhất định sẽ không quay lại nữa”

Lạc Việt Ban gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Nhưng trong lòng tôi có chút tức giận. Chúng ta đã đủ an toàn, nhưng vị trí Thiên Kiêu bậc nhất đã được giao cho Triệu Lam Sơn rồi.”

“Chúng ta không còn cách nào khác. Cho dù bây giờ Tần Trạm đã khôi phục thực lực, chúng ta cũng không phải chưa từng thấy thực lực của Triệu Lam Sơn, căn bản là không.

có cách đối đầu” Diệp Thành lắc đầu nói.

Tân Trạm gật đầu, thấy hai người đều có chút không cam tâm, nhưng ngay từ đầu vận khí của Triệu Lam Sơn đã quá tốt, thuận thế như chẻ tre, dẫn đến bây giờ gần như bất khả chiến bại, không ai có thể rung chuyển cục diện.

Nếu là trước đây, Tân Trạm có thể cân nhắc ý tứ của hai người, nhưng hiện tại…

“Ai nói chúng ta không có sức đánh một trận?” Tân Trạm nói.

“Tân Trạm, đừng hấp tấp, tinh mang của cậu đã không còn, lông chim Phượng Hoàng cũng đã bị nuốt chứng, vậy chúng ta còn có thể làm gì với Triệu Lam Sơn?” Diệp Thành cau mày nói.

Không phải anh ta coi thường Tân Trạm, chỉ là trong trận chiến trước, Tân Trạm đã làm mọi cách nhưng không thể khiến Triệu Lam Sơn bị thương, khoảng cách giữa hai người chênh lệch quá lớn.

Diệp Thành lo lắng Tân Trạm bị chọc giận, mất lý trí, cuối cùng lại vì nhỏ mất lớn.

Tân Trạm cũng không giải thích chuyện này.

“Chưa từng nghe qua có cái gọi là “xưa đâu bằng nay” à?” Tân Trạm cười thần bí: “Tinh mang bị mất đi có thể lấy lại được. Đi theo tôi đi, lần này chúng ta sẽ thoải mái giết thôi”

Lúc trước bị Triệu Lam Sơn sấn lên đánh, tuy rằng Tân Trạm ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng cũng có một tia tức giận.

Giờ đã học được công pháp chuyển hóa này, không có lí nào Triệu Lam Sơn vẫn có thể kiêu ngạo.

Nói xong, đột nhiên Tân Trạm bay lên, giống như một thanh trường kiếm xuyên qua không trung. Hành vi không có chút gì che giấu khí tức của anh ngay lập tức thu hút không ít sự chú ý của huyễn thú.

Diệp Thành và Lạc Việt Ban sững sờ, cũng không hiểu vì sao, vội vàng đuổi theo.

“Gầm”

Đột nhiên một huyễn thú đỉnh cấp chú ý tới sự hiện diện của Tần Trạm, nhất là cảm nhận được khí tức của đối phương, nhận ra chính là tên nhóc nửa tháng trước, lập tức gầm lên giận giữ: Thân hình to lớn của nó lao tới, mặt đất rung chuyển một hồi rồi đổ sập. Huyễn thú mọc đầy răng nanh, miệng ngập máu, hướng về phía Tân Trạm như muốn cắn nuốt Cùng lúc đó, huyễn thú bị quấy rầy cũng từ bốn phương tám hướng lao bao vây Tân Trạm.

“Tân Trạm định thi triển phương pháp thôi miên huyễn thú trước đây sao? Lần này có quá nhiều huyễn thú.” Diệp Thành tê cả đầu.

Anh ta và Lạc Việt Ban liếc nhau một cái, toàn thân căng thẳng.


Anh ta đã lên kế hoạch thi triển những kĩ năng đã học của mình để giúp đỡ Tân Trạm khi thấy anh đang ở trong tình huống nguy hiểm. Nhưng ngay khi cả hai đã dốc hết sức lực và chuẩn bị sẵn sàng ứng phó, thân thể Tân Trạm tựa như một cơn gió mát, như mộng ảo lướt qua từng đầu huyễn thú.


Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào cơ thể của những huyền thú này.


Sau đó, ánh mắt từng huyễn thú bắt đầu trở nên đờ đãn, cơ thể chúng đóng băng tại chỗ. Sau một vài giây, cơ thế chúng biến thành sương mù, bốc hơi và trôi dạt giữa trời đất.


Dưới ngón tay của Tân Trạm thì ngay cả những huyễn thú đỉnh cấp cũng biến thành hư ảo rồi biến mất trong nháy mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK