Căn nguyên thời gian, cộng thêm cả đồ vật gì đó của nhà họ Tân, hẳn là lớn hơn so với thu hoạch trong một ngày này.
Sau khi Tân Trạm gật đầu thì không gian đột nhiên vang lên một tiếng “vút”.
Sau đó có một lệnh bài cổ màu xanh đồng rơi vào tay của Tân Trạm.
Mặt trước của lệnh bài đó chỉ có một chữ “Tân” rất to, còn mặt sau thì là một hình vẽ phức tạp, giống như cảnh sông núi.
Tân Trạm đưa linh khí vào trong tấm lệnh bài nhưng lại không có tác dụng gì.
Không biết lệnh bài này được làm từ chất liệu gì nhưng có thể chắc chắn một điều là không thể đưa linh khí vào trong nó được.
Làm sao để xem được thứ này đây? Nó chỉ là một miếng lệnh bài rất bình thường, dù cho có nói nó là đồ của người phàm thì e rằng cũng sẽ không có ai nghỉ ngờ.
“Tiền bối, đây là thứ có ích rất lớn cho người nhà họ Tân sao?”
Tân Trạm ngơ ra, cảm giác như mình đã bị lừa.
“Khặc khặc, ngày trước tổ tiên của nhà cậu đã từng nói, tu sĩ nào có được vật này thì có thể đến nhà họ Tân nhận báo đáp hậu hĩnh, cụ thể là gì thì tôi không biết” Sí Ma cười khô khan và nói.
“Thôi được rồi, cầm lấy thẻ ngọc bản mệnh của cậu đi”
Ngạn Tiên hối thúc.
Tân Trạm lắc đầu, mặc dù tính tình của hai người này kì quặc nhưng trông có vẻ họ vẫn rất thích thể diện, hơn nữa, nhìn thái độ của hai người họ thì chắc cũng không có ý tạo ra đồ giả để lừa anh.
Hai người Sí Ma nhìn thấy Tân Trạm nắm lấy hộp báu vật thì thở phào.
Nhưng đột nhiên Tân Trạm dừng lại, hai người họ cũng lập tức thót tim.
Chắc không phải cái tên khốn này đang giở trò gì đấy chứ?
“Hai vị tiền bối, tôi muốn hỏi nếu như tôi lấy báu vật đi thì phải chăng hộp báu vật này sẽ không còn tác dụng nữa không?” Tân Trạm nói.
“Về mặt nguyên tắc thì là như thế” Sí Ma vẫn chưa nói dứt câu thì đột nhiên nghĩ đến suy nghĩ của Tân Trạm, mí mắt ông †a giật nhẹ lên.
“Vậy vãn bối đã hiểu rồi”
Tân Trạm mỉm cười, nếu như hai người họ đã biết anh lấy hộp báu vật đi cho trùng ăn thì anh cũng không cần phải giấu giếm nữa.
Lần này Tân Trạm cho trùng gặm sạch hết hộp báu vật trước mặt họ rồi sau đó vận dụng linh khí, đánh nát lá chắn bằng tiên khí đó.
Ngay lập tức, thẻ ngọc đó liền bay vào tay của Tân Trạm.
“Đúng là vật có liên quan đến căn nguyên thời gian”
Tân Trạm nhìn lướt một lượt nội dung trong thẻ ngọc rồi Tân Trạm nhìn lướt một lượt nội dung trong thẻ ngọc rồi gật đầu.
“Được rồi, bây giờ cậu hãy đi trước đi” Ngạn Tiên thở phào, cuối cùng thì tên nhốc này cũng đi.
Âm!
Đột nhiên khu vực đó rung lắc mạnh, Tân Trạm không hề chống trả mà để mặc cho không gian đó ép mình ra ngoài.
Cảnh vật trước mắt anh liền thay đổi, Tân Trạm cũng dịch chuyển rất nhanh trong không gian.