“Tân Trạm, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì cậu cũng không thể tiếp tục phòng ngự được nữa, không bằng nên cùng ông ta dốc sức liều mạng, đứng ở đẳng xa công kích ông ta”
Tân Trạm lại một lần nữa bị đánh bay, Phù Ma có chút lo lắng nói.
Vì ngăn cản Chu Tùng Sinh mà Tân Trạm thi triển thần lực vương thể, mặc hắc long giáp, đồng thời còn vận chuyển Tân Vương thể.
Đồng thời lại có thêm Phù Ma khống chế bùa Huyền Vũ, một khi bị công kích vào phần quan trọng thì Phù ma sẽ khỏi động bùa hộ mệnh.
Nhưng mà làm như vậy thì sẽ không còn cách nào làm cho đối thủ bị thương, cho dù có bảo vệ cho bản thân không bị thương đến cực hạn thì thủy chung cũng chỉ làm chuyện vô dụng mà thôi.
“Từ đằng xa công kích ông ta, nếu như bị ông ta dùng Phần Thiên thần thể thì cũng có thể tránh thoát, chỉ có như vậy mới có thể làm cho ông ta bị thương mà thôi”
Tân Trạm vận chuyển khí tức, đôi mắt lập lòe ánh sáng.
“Hơn nữa phù ma, ông có tin rằng có những chiêu thức bất khả chiến bại trên thế giới này không? Cho dù có thì sao lại ở trong tay của Hợp Thể cảnh”
“Vậy là cậu muốn thông qua chiến đấu với ông ta để tìm ra nhược điểm của ông ta hay sao?” Lúc này Phù Ma bừng tỉnh đại ngộ.
“Nhưng nếu như không tìm thấy thì rất có khả năng sẽ bị đánh chết”
“Nếu không thì bị nhốt tại đây, đến sau khi mấy người Diệp Trảm Long giải quyết xong mấy người Tam trưởng lão thì không phải đều sẽ chết sao?”
Tân Trạm cười cười nói: “Hơn nữa tôi cũng đã phát giác ra được một ít mấu chốt”
“Tất cả thẩn thể của ông ta đều là chân thân, nhưng nếu như lúc tách ra công kích ta thì bất luận tôi bị ai đánh trúng cũng sẽ bị thương ít đi, ông cảm thấy chuyện này là vì sao?”
Phù Ma là một đầu bột nhão mà Tân Trạm lại một lần nữa nhào nặn.
Hai người bọn họ cùng một chỗ đánh nhau, Chu Tùng Sinh không lo là mình bị thương cho nên cũng không thèm quan tâm mà chiến ý dạt dào tấn công Tân Trạm.
Lại một lần nữa Chu Tùng Sinh tấn công từ phía sau, Chu Tùng Sinh nhìn chằm chằm vào Tân Trạm cười ha hả.
“Tên nhóc, tôi không biết là cậu ở đây đang có ý định làm gì, nhưng mà cậu vẫn nên nhìn kỹ thân thể của mình một chút đi”
Tân Trạm cúi đầu chỉ nhìn thấy ở trên cánh tay có nhiều hơn vài đường vân màu đỏ.
“Cậu cho rằng thượng cổ thân thể chỉ có thuật phân thân đơn giản như vậy thôi sao, phàm là những người cùng giao thủ với tôi thì đều bởi vì không ngừng chiến đấu mà nhiễm Phần Thiên xích hỏa lên người sau đó nó sẽ mở rộng ra đến một trình độ nhất định, cậu cũng sắp bị hỏa thiêu đến chết”
“Hơn nữa tôi còn sống, thì cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện muốn hấp thu chí hỏa của tôi, đây là chuyện không thể nào”
Vẻ mặt của Chu Tùng Sinh đùa cợt lắc đầu nói: “Cho nên cậu muốn làm sao bây giờ? Tiếp tục cùng chiến đấu với bản tôn thì sẽ bị thiêu đến chết ở bên ngoài lại có thượng cổ tiên trận, nếu như cậu muốn chạy trốn thì cũng không thoát được, cho nên nếu như cậu ngoan ngoãn đầu hàng dâng chí hỏa lên đây thì cái chết cũng sẽ chỉ nhẹ nhàng đến mà thôi”
Biện pháp này của ông không được tốt lắm” Tân Tràm lắc đầu cười nói: “Chỉ cần tôi ở đây toàn lực giết chết ông trước thì không phải mọi chuyện đều xong rồi sao?”
“Tôi đây cũng cảm thấy rất hứng thú, cậu có thể thử xem như thế nào”
Chu Tùng Sinh cười to, hướng tới phía của Tân Trạm đánh tới.
Phần Thiên thần thể mà ngay cả bản thân cũng không biết nhược điểm ở đâu thì Tân Trạm làm sao có thể tìm được.
Hơn nữa cho dù anh có phát hiện ra cái gì mà bị trúng hỏa lạc ấn thì cũng rất nhanh sẽ bị giết chết.
“Anh Tân, anh ta…”
Một bên tất cả những tu sĩ đều lo lắng nhìn xem giữa không trung, càng lúc càng lo lắng.