“Đừng để anh ta ta dao động, có lẽ anh ta ta quan sát thấy cô không phải là người bình thường, lo sợ chọc giận người phía sau cô.”
Tân Trạm đột nhiên mở miệng nói: “Lại nói, Cửu Phương Linh Lung Tháp đó vốn là của cô, anh ta ta cướp của cô chứ không phải cô cướp của anh ta ta”
Thân thể Liễu Mộng run rẩy, phản ứng lại trong nháy mắt.
Tống Linh Thông ở một bên thầm mắng trong đầu.
Anh ta từng tiếp xúc với Liễu Mộng, ít nhiều gì cũng khá dễ dao động, nhưng thanh niên mặt nạ quỷ này rõ ràng là thông minh hơn nhiều.
Ngay cả việc anh ta ta biết nhiều hiểu rộng, nhìn ra được xuất thân của Liễu Mộng không tâm thường nên ban đầu không hạ sát thủ cũng bị Tân Trạm nhìn ra được.
“Tên khốn nhà anh, bây giờ còn muốn dao động tôi”
Liễu Mộng tức giận cắn răng, lại đá cho Tống Linh Thông một cái khiến anh ta ngã ra đất.
“Tôi sai rồi, tôi trả Cửu Phương Linh Lung Tháp cho cô, lần trải nghiệm đó đoạt được bảo vật thì tôi đã dùng rồi, cho cô mười cái Tử Kim linh tệ đền bù có được không”
Tống Linh Thông bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy một tòa tháp bằng ngọc tỉnh xảo nhỏ bằng bàn tay ra trả lại cho Liễu Mộng.
“Liễu Mộng, có lẽ cô cũng biết, lúc tôi gặp cô, đồ vật này đã tổn hại nhiều chỗ, thời gian này tôi sửa lạ tốn hải lượng và tài nguyên, đây cũng coi như là đền bù cho cô, có lẽ đã đủ rồi chứ” Mặt Tống Linh Thông đáng thương nói.
Liễu Mộng tỉ mỉ nhìn Cửu Phương Linh Lung Tháp một lần, lạnh lùng gật đầu nói: “Thế này đủ rồi”
“Nhưng sau đó anh ngầm phái Ám Ảnh Minh truy sát tôi thì phải tính thế nào?”
“Cái này không thể tính lên đầu tôi được”
Tống Linh Thông nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, anh ta ta vội vàng xua tay nói: “Cô thâm nhập vào nhà họ Tống tôi có lén nghe tin tức rồi bị ba tôi phát hiện, sau này ba tôi liên lạc với Ám Ảnh Minh hoàn toàn không liên quan gì đến tôi”
“Hơn nữa cô lại công khai việc này, bây giờ ngay cả đại năng truyền thừa nhà họ Tống tôi cũng không đạt được, chẳng lẽ chưa đủ báo thù sao?”
“Xem ra như thế lại là tôi có lời?” Liễu Mộng cười khẩy nói.
“Đương nhiên không phải, để đền bù thì tôi có thể liên lạc với Ám Ảnh Minh, lấy thân phận thiếu chủ nhà họ Tống yêu cầu bọn họ kết thúc nhiệm vụ, xóa bỏ luôn” Tống Linh Thông vội lắc đầu nói.
Bình thường Tống Linh Thông không yếu đuối như thế, chỉ là tình huống hôm nay hoàn toàn khác biệt.
Nếu chỉ có một mình Tân Trạm thì anh ta ta hoàn toàn không lo lắng đối phương giết mình.
Dẫu sao thì bên ngoài Thánh Cảnh còn có không ít người nhà họ Tống đang ở đó, giết mình rồi chọc thủng trời.
Nhưng thời gian này, anh ta ta nghiên cứu Cửu Phương Linh Lung Tháp, hiểu được sâu hơn thì anh ta càng kinh ngạc hơn, dần cảm thấy chắc chắn Liễu Mộng là người thuộc dòng họ lớn khó lường.
Là tồn tại là dòng họ hạng nhất Đông Hoàng cũng không thể chống loại, kiểu người này không nhiều, nhưng nếu mình đoán đúng thì Liễu Mộng này thực sự giết anh ta ta thì ngay cả ba anh ta ta cũng không thể báo thù cho anh ta ta được.
Anh ta ta mà chết ở chỗ này coi như là hoàn toàn chết oan.
Nghe đến đây, Liễu Mộng cũng hơi động lòng.
Lúc trước cô đúng là muốn giết Tống Linh Thông, nhưng đến lúc này, cô cũng có phần thay đổi.
Nếu mình giết người thừa kế của Đông Hoàng, ít nhất là chọc thủng trời ở thành cổ Đông Hoàng này, trừ khi mượn sức mạnh dòng họ, nếu không thì đến lúc đó sẽ rất rắc rối.
Nói không chừng còn liên lụy đến Tân Trạm và những người bạn khác.