Mà Bồ Tùng Nhân thì hoàn toàn là người của Ẩn Giới, hơn nữa còn là người của Vấn Tông.
Cứ như vậy, đối với rất nhiều người trong Ẩn Giới mà nói tuyệt đối là kết quả tốt nhất.
“Lão già họ Tuân này thật nham hiểm. Cố ý vào lúc này nói ra chân tướng, kích động cho lửa giận của Triệu Tấn Giang bùng lên tận trời mây” Bên cạnh có một gia chủ thấy vậy bèn hừ nhẹ một tiếng, nói ra sự thật.
“Ha ha, nói không chừng Triệu Tấn Giang đang diễn kịch đấy”
Một người khác nghe vậy, cũng cười lạnh nói: “Một nhân vật lớn như vậy sao có thể xúc động như thế được chứ. Tân Trạm đối xử với gia đình nhà họ Triệu như thế, hai bên đã muốn trở thành thù, nếu sớm muộn gì cũng phải giết, hiện tại giết chết, nói không chừng ‘Vấn Tông còn có thể ngoài sáng thì phạt, trong tối lại thưởng”
Người phía trước sửng sốt, nhất thời cũng có chút hiểu ra. Những trận đấu của giới tu luyện cao thâm này thật sự rất sóng gió và vô cùng phức tạp.
“Nhưng Triệu Tấn Giang tự mình ra tay, chỉ Sợ Tân Trạm chết chắc rồi”
“Triệu Tấn Giang muốn Tần Trạm ngẩng đầu, cảm giác tiếng gió gào thét truyền đến, Triệu Tấn Giang nhanh chóng bay qua, trong mắt đầy sát khí, xuyên qua không gian, lạnh lẽo đến mức khiến Tân Trạm dựng tóc gáy.
Anh bị tiên khí của lão già tra tấn một trận, hiện tại thân thể bị thương chưa khỏi, Triệu Tấn Giang ra tay ngay giữa đông người, hiển nhiên là muốn đưa chính mình vào chỗ chết.
“Sau lưng, chỉ sợ không thể thiếu bóng dáng Vấn Tông”“
Tân Trạm lạnh lùng cười, trong nháy mắt anh liền nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó.
“Nhưng chỉ sợ bọn họ đã quên mất, trước khi vòng xoáy hoàn toàn đóng cửa, tôi đã rèn luyện không ngừng nghị, làm sao có thể dễ dàng giết tôi như vậy được chứ”
“Mặc dù thân thể tôi trọng thương, cũng không phải ông có thể giết Tần Trạm cười lạnh một tiếng, lông vũ màu vàng cùng lân phiến thanh long xuất hiện trong lòng bàn tay.
Tuy rằng hai vật này rất nhanh sẽ theo vòng xoáy đóng lại mà biến mất, quả thực có chút đáng tiếc nhưng cũng không có nghĩa là hiện tại không có ích.
Ngay lập tức, một luồng khí dân dân chuyển động, hai bên bảo vật này trong chớp mắt tản mát ra màu vàng và ánh sáng màu xanh rực rỡ.
Trong ánh mắt rung động của mọi người, một con phượng hoàng màu vàng khổng lồ, chấn động hư không, chậm rãi xuất hiện. Nó phát ra ánh sáng phượng, cánh chim màu vàng mở ra ngay lúc đó, tỏa ra ánh sáng bảy màu như sóng biển.
Thanh Long vặn vẹo đám mây, rống ‘ầmïĩ, miệng rồng mở ra, một ngụm hơi thở của rồng mãnh liệt phun ra.
Hai phía công kích này ầm ầm bay về phía Triệu Tấn Giang.
“Chuyện này sao có thể xảy ra!”
Triệu Tấn Giang đột nhiên lắp bắp kinh hãi, tuy rằng ông ta biết vòng xoáy chưa đóng lại thì Tân Trạm có thể phát huy pháp thuật nhưng Tần Trạm lấy được hạng nhất tháp Thông Thiên, dựa theo thói quen bình thường, bảo vật đã mất hết mới đúng.
Có ai đến bây giờ mà còn giữ lại bảo vật này, không dùng để lên tháp đâu chứ?
Nhưng Triệu Tấn Giang nghĩ sai rồi, Tân Trạm bị ông lão trực tiếp đẩy lên tầng chín mươi chín, cho nên những thứ trong tay anh cơ bản không có tiêu hao.
Ầm ầm!
Hơi thở toàn thân Triệu Tấn Giang chạy cuồn cuộn, va chạm cùng một chỗ đối kháng với Long Phượng Chi Lực.
Long Phượng Chỉ Lực, ẩn chứa tiên khí của đất thí luyện, sao Triệu Tấn Giang có thể ngăn cản được? Sắc mặt ông ta đỏ bừng, thân thể run lên, sau đó ngã xuống.
Kế đó, chỉ nghe thấy một trận nổ tung, ở trên mặt đất quảng trường Vấn Tông, trong nháy mắt liền vỡ ra một cái hố thật sâu.
Trong khói bụi bay lên không trung, quần áo Triệu Tấn Giang rách nát, toàn thân mang theo rất nhiều vết máu, thoạt nhìn có chút chật vật.
Ông ta muốn giết Tân Trạm nhưng không được, ngược lại chính mình bị thương không nhẹ.
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt Tân Trạm hơi lạnh lẽo, khống chế phượng hoàng đang lao xuống.
Mọi người kinh ngạc, Tân Trạm thế mà phản kháng, muốn giết Triệu Tấn Giang?
“Tần Trạm, dừng tay lại!”
Trưởng lão Tuân cũng nhíu mày, thân ảnh chợt lóe lên, lập tức đi tới trước người Tân Trạm.
“Triệu Tấn Giang chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, cậu không thể giết ông ta được”
“Lúc ông ta muốn giết tôi, ông đang ở đâu? Bây giờ tôi muốn giết ông ta, lại nói không được?”
Tần Trạm cười lạnh nói: “Quả thực buồn cười.”
“Tân Trạm, chẳng lẽ cậu muốn làm kẻ địch của Vấn Tông sao?” Trưởng lão Tuân tức giận nói, giọng nói mang theo sự uy hiếp.
“Tôi mặc kệ ông ta là ai, ông ta muốn giết tôi, tôi liền giết ông ta, đạo lý trong thiên hạ đều như vậy, cho dù ở đâu cũng không thay đổi!” Tân Trạm nói.
“Cút cho tôi.”
Mắt thấy trưởng lão Tuân còn muốn nói gì đó, đôi mắt Tân Trạm lạnh như băng, không cho trưởng lão Tuân một chút mặt mũi nào cả.
Tân Trạm vừa dứt lời thì Thanh Long đã gào thét lên, trong nháy mắt đánh lui trưởng lão Tuân.
Sau đó Tân Trạm đột nhiên đáp xuống, Kim Sắc Phượng Hoàng kích động cánh lần thứ hai Lần này ánh sáng bảy màu tràn ngập chân trời, Tân Trạm triệt để bộc phát lực công kích cực mạnh của Phượng Hoàng Mấy người già của Vấn Tông còn muốn ngăn cản, thế nhưng đã bị ánh sáng rực rỡ này đánh trúng, trong nháy mắt thổ huyết lui về phía sau.
Nhìn ánh sáng rực rỡ đầy trời hoàn toàn phong ấn mình, ngay cả trốn thoát cũng không có khả năng, Triệu Tấn Giang ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm giận dữ.
Phanh!
Triệu Tấn Giang đưa tay ra ngăn cản, miễn cưỡng chống đỡ. Thế nhưng cánh tay này vừa chuyển động thì đã bị ánh sáng rực rỡ bảy màu trực tiếp nghiền nát ra, hóa thành vô số vũng máu.
Mắt thấy Triệu Tấn Giang sắp chết trong tay Tân Trạm.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang vọng khắp trời đất.
Bên cạnh Triệu Tấn Giang, hư không vặn vẹo, một bóng người màu xanh chậm rãi xuất hiện Người nọ giơ cánh tay lên, lưỡng khí màu xanh đầy trời xuất hiện, tựa như sóng biển cuồn cuộn cuốn về phía ánh sáng phượng hoàng.
Trong nháy mắt, hai lưồng sức mạnh đối chọi nhau, không có một tiếng nổ mạnh, cũng không có dòng khí cuồng loạn nào nhưng ngay khi tiếp xúc, Phượng Hoàng Chỉ Lực đều bị triệt tiêu.
“Tân Trạm khẽ nhíu mày, nhìn về phía người tới.
Đây là một người trung niên có vẻ ngoài nho nhã, ăn mặc giống như văn sĩ vậy.
Nhưng từng cử chỉ giơ tay nhấc chân lại tản ra khí chất vương giả, làm cho người ta sợ hãi, nhịn không được sinh ra cảm giác quỳ lễ.
“Tông chị Nhìn thấy người tới, Triệu Tấn Giang không để ý đến cảm giác đau đớn trên tay, vội vàng quỳ xuống.
Đám người Vấn Tông ở bên cạnh cũng ào ào quỳ xuống cùng nhau.
Mọi người đều giật mình hoảng hốt.
‘Vấn tông chủ không quan tâm chuyện đời đã nhiều năm qua, Vấn Tông giao cho trưởng lão Tuân xử lý, nhưng hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.
“Tông chủ đại nhân, ông muốn ngăn cản tôi giết ông ta sao?” Tân Trạm đứng giữa không trung, cất tiếng hỏi.
“To gan, cậu dám nói chuyện với tông chủ như vậy” Trưởng lão Tuân giận dữ quát.
“Ha ha, vậy tôi nên nói như thế nào?”
Tân Trạm cười lạnh một tiếng nói: “Chẳng lẽ Vấn Tông chủ đại nhân, vì sao vừa rồi không xuất hiện, hiện tại mới đi ra cứu viện sao?”
“Hay là Vấn Tông chủ, tôi được mời mà đến, còn ông già này lại muốn giết tôi nhưng không có bất kỳ người nào của Vấn Tông ra ngăn cản?”
“Nói cách khác, tôi thân là người ngoài giới, chỉ vì đạt được Đệ Nhất Thiên Kiêu mà có.
khả năng sẽ chết trong tay Vấn Tông. Như vậy, tôi cũng khuyên võ giả ngoại giới rằng ngày sau không cần đến Thiên Kiêu Thịnh Hội này nữa’“
Tân Trạm liên tục đưa ra nghỉ vấn, thanh âm như lôi đình, mang theo khí thế mãnh liệt.
Những lời anh nói khiến trưởng lão Tuân mặt đỏ không ngừng, miệng thở hồng hộc, lại chỉ có thể chỉ vào Tần Trạm, cậu cậu cậu cậu nói không nên lời.
“Xin tông chủ sáng suốt” Trưởng lão Tuân khom người cúi đầu, nhìn về phía Vấn tông chủ n lỗi các vị, lần này Vấn Tông xử lý đại hội hỗn loạn, mới có cục diện hôm nay, để cho các vị chê cười rồi”
‘Vấn tông chủ thản nhiên mở miệng, thanh âm không lớn nhưng lại truyền khắp bốn phía, mỗi người đều có thể nghe được vô cùng rõ ràng Tân Trạm cũng nhìn Vấn Tông chủ, xem ông ta tính xử lý việc này như thế.