“Nuốt viên đan dược này và thu thập bảo vật mười năm cho tôi trong dãy núi Hoành Vũ tôi sẽ cho ông thuốc giải” Tân Trạm ném một viên Hồn Toái Đan cho Từ tông chủ.
“Cám ơn cậu” Từ tông chủ đau khổ nuốt viên thuốc độc này xuống, ông ta chỉ có thể cảm tạ Tân Trạm đã không giết ông ta, xem ra trong mười năm tới, ông ta sẽ liều mạng thu thập đủ loại bảo vật.
Nghĩ đến điều này, Từ tông chủ liền trừng mắt nhìn Mộ Dung Di một cách đầy thù hận. Nếu không phải bị tên miệng lưỡi thông minh này lừa gạt, trong lúc nhất thời quá hưng phấn thì ông ta hiện tại đang còn ở trong dãy núi Hoành Vũ với tư cách là đại tông chủ, sao có thể gặp phải chuyện đen đủi như vậy được.
“Các vị đạo hữu, những tên này có chút công dụng với tôi, tôi mong mọi người có thể tha cho bọn họ, tất nhiên tôi sẽ bù đấp lại những gì họ đã gây ra cho mọi người”
Tân Trạm nói xong, chắp tay về phía đám yêu thú xung quanh nói: “Trong không gian huyết ngọc này, huyết vụ đều cố tác dụng tốt với cả người và yêu thú, tu sĩ chúng tôi có thể hóa giải luyện đan, nhưng trong người mọi người không khỏi đọng lại huyết khí, đây mới là nguyên nhân mà mọi người đánh mất đi lí trí, bị người khác lợi dụng. Trong những viên đan dược này có thể loại được độc tố trong người mọi người, không những có thể bình phục xao động mà đối với việc tu hành cũng có tác dụng.”
“Haha, cậu nhóc loài người khách khí rồi, nếu như không có các cậu thì chúng tôi vẫn còn đang bị giam giữ và tra tấn.
Tôi tuy rằng là yêu tu nhưng cũng không phải là không biết lí lẽ” Một tên yêu tộc cười nói. Bọn họ vừa rồi giết nhiều đệ tử của Cầu Hoành Tông như vậy cũng xem như là xả được hận.
Nếu như không có Cung Doãn thì đối với cường giả như Từ tông chủ thì bọn họ cũng không thể ngăn chặn được. Bây giờ Tân Trạm cho bọn họ thể diện, còn có đan dược cũng đã đủ rồi.
Tất cả các yêu tộc đều nhận được đan dược do Tân Trạm đưa cho, sau khi nuốt vào bụng chúng đều cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, đầu óc cũng linh hoạt hơn trước rất nhiều, trong lòng thầm thán phục sức mạnh y thuật của con người, sau đó lần lượt cảm tạ Tân Trạm rồi lui về.
“Đại sư, còn tên này thì sao?” Cung Doãn đã Trần Minh đang vờ chết bên cạnh.
“Dược sư Lam, tôi bị ma quỷ sai khiến, sau này tôi nguyện làm nô lệ, điều chế thuốc cho cậu” Trần Minh kinh sợ nói.
Anh ta không có giá trị như Mộ Dung Di và Từ tông chủ vì vậy chỉ có thể cầu xin lòng thương xót”
“Trình độ của cậu còn không xứng nâng giày cho đại sư, còn cần cậu điều chế đan dược à” Cung Doãn cười lạnh nói.
“Cả hai đều được tha, cũng không phải là không thể tha cho cậu” Tân Trừng nhìn Trần Minh sờ sờ cằm.
Tên này miệng lưỡi ác độc, phản bội tất cả mọi người, tuy rằng tên đầu sỏ gây nên chuyện này là Mộ Dung Di nhưng có anh ta làm nội ứng cũng xả được hận.
“Vậy anh nói xem tại sao lại hợp tác với Đồ trưởng lão giết chúng tôi, việc này có lợi gì đối với anh” Tân Trạm hỏi.
“Lúc trước tôi bị ông ta bán đứng, ông ta hứa sẽ cho tôi một lượng lớn linh tệ, nên mê mẩn đầu óc. Đại sư, cậu không biết tôi tu vi của tôi đều là dựa vào tiên đan căn cơ quá kém, cơ hôi để tiếp tục thăng tiến đã không còn nữa rồi cho nên chỉ có thể mua tiên đan đắt đỏ mà thôi, tôi quả thật rất cần linh tệ”” Trần Minh cười khổ nói.
“Cậu thiếu linh tệ thì có thể làm hại chúng tôi sao?” Công Doãn cười lạnh mị g.
“Nói trọng tâm, nếu ông ta cho anh một lượng lớn linh tệ thì có nói với anh cần phải làm gì để hại chúng tôi” Tân Trạm nói.
“Ông ta có nói qua” Trần Minh liếc nhìn Mộ Dung Di sắc mặt đã thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông ta từng khoe khoang với tôi đây không phải lần đầu tiên bố trí nội ứng tấn công đội ngũ từ triều Tân Hoàng đến Bắc Vực. Sau khi giết ngươi, ông ta còn ra lệnh cho tôi tiếp tục tìm một đội đi tới Bắc Vực, rồi sau đó tiếp tục hợp tác với ông ta”
“Đặc biệt giết đội ngũ từ triều Tân vương đến Bắc Vực?”
Trong lòng Tân Trạm lung lay, nhìn về phía Từ tông chủ.