Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không ngờ cơ thể của thằng oắt mày lại cứng cáp như vậy” Ác quỷ rơi xuống ầm ầm, hai chân đứng lên, mặt đất lại nứt toác ra một lần nữa, trói hai chân gã vào trong đó.

Đôi mắt gã lấp lóe, có hơi do dự không biết có nên tiếp tục so đòn nữa không.

Cho dù Tân Trạm có hỏa diễm bản nguyên, thì thứ này cũng đâu thể khiến anh có được sức mạnh cơ thể mức độ này.

“Làm sao? Sợ à”


Giữa không trung, Tân Trạm nhìn xuống ác quỷ cười lạnh nói: “Dù gì hồn ma tàn dư thì cũng chỉ là hồn ma tàn dư mà thôi, chỉ làm được mấy trò đáng xấu hổ, lẩn trốn trong bóng tối”

“Mày nghĩ ba mày sợ mày chắc” Ác quỷ giận tím mặt.

“Không lẽ tao nói sai? Bây giờ mày có cơ thể, mà còn chẳng dám đấu một trận cho ra trò với tao, chẳng khác gì con ruồi cứ trốn tránh” Đôi mắt Tân Trạm chứa đầy ý tứ xem thường.

“Mẹ nó, cỗ thân thể này của ba mày là cho Ma Tôn tạo ra, không thể phá vỡ, cho dù mày có Thuật Luyện Thể thì tao cũng có thể đánh mày một phát thành thịt nát xương tan”

Ác quỷ giận dữ xông lên lần nữa, khí đen quanh người phả ra ào ạt.

Đúng là trước kia gã chỉ là hồn ma tàn dư thật, không có cơ thể, cho nên chỉ rành trò đánh lén người ta. Nhưng bây giờ cơ thể mà gã khát khao bao lâu nay đã có rồi, mà vẫn bị nói là hồn ma tàn dư.

Bị Tân Trạm kích thích như thế, gã nổi giận ngay tắp lự.

“Đến rất đúng lúc” Đôi mắt Tân Trạm khế chuyển động, lao về phía ác quỷ.

Rầm rầm rầm!

Sau đó, hai người sử dụng cách đơn giản nhất để đánh nhau.

Cú đấm của Tân Trạm vung ra, lóe lên ánh sáng vàng rực chói chang giữa đất trời.

Mà lúc ác quỷ ra tay, không khí đen đặc tuôn ra ầm âm trên không trung, tiếng quỷ khóc sói tru vang lên không dứt.

Trong phút chốc hai người không thể phân chia thắng thua, tiếng đánh nhau dữ dội vang lên không ngừng, như sấm sét vang vọng đất trời.

Bầu không trung rung lên, liên tục xuất hiện những khe hở, từng mảnh không gian bị sức mạnh điên cuồng của hai người làm vỡ tung.

Trong phạm vi Linh Lung Tháp, tất cả mọi người đều hồi hộp theo dõi, lòng như nổi trống.

Vốn dĩ còn chưa được chứng kiến nhiều về các trận chiến sống còn của các tu sĩ cảnh giới Phân Thần, chứ nói chỉ là không dùng đến pháp thuật như vậy.

Tân Trạm và Tàn hồn đều không phải là cổ luyện thể sĩ chính thống, nhưng đánh nhau mức độ này, không hề khác chút nào so với cổ luyện thể sĩ chân chính.

Có lúc ăn trúng cú đánh của Tân Trạm, Tàn hồn còn quay ngoắt lại đáp trả một đòn.


Dần dần, trên cơ thể hai người đều xuất hiện vô số vết thương, máu Tân Trạm chảy ra nhuộm đỏ quần áo, mà trong các vết nứt trên người Tàn hồn thì tuôn ra luồng khói đen sì.


Bọn họ thở hồng hộc, ai cũng hao phí không ít thể lực.


“Khà khà, không ngờ Như Ý Tiên Tôn lại cao tay như thế này, chia đôi hỏa diễm bản nguyên mà cũng có thể để mày có sức mạnh bậc này, nhưng chẳng qua, màn khởi động với mày đến đây là kết thúc rồi”


Sau một lần đối đầu trực diện với nhau, Tàn hồn thoáng lui về sau một chút, gã lơ lững trên không trung, hai cánh tay vung lên nhìn Tân Trạm vẻ chế giễu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK