Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, nếu như đã tới rồi thì cũng đừng có đi, tôi và anh đánh một trận sinh tử để tôi trả thù cho người có ơn với tôi. Thiết Tử Du dồi dào ý chí chiến đấu, năm thật chặt quả đấm “Thiết Tử Du, cậu làm gì vậy?”

Thân dân đều bị dọa cho sợ, bà Lý ngăn giữa hai người: “Cậu Trạm là người tốt, sao cậu lại ra tay với cậu ay?”

“Bà ơi bà không hiểu đầu, tên Tần Trạm này là kẻ ác, giết người có ơn của tôi.” Thiết Tử Du mạnh mẽ nói.

“Vớ vẩn. Mấy năm nay môn chủ Trạm làm bao nhiêu việc thiện, không nói đến cái khác, đứa trẻ vừa rồi không phải do cậu ấy cứu sống sao. Bà già này chưa từng nghe nói cậu ấy làm chuyện xấu bao giờ.” Bà Lý nổi giận nói.

Mặc dù chẳng qua bà cũng chỉ là người bình thường, nhưng một tháng nay Thiết Tử Du ở cái thôn này, bà đã hoàn toàn coi anh ta là cháu mình, nên cũng không sợ Thiết Tử Dụ.

“Nhưng người có ơn với tôi cũng là người tốt mà” Thiết Tử Du có hơi bối rối.

“Môn chủ Trạm giết người, chắc chắn là giết người vô cùng gian ác, cậu ấy chắc chắn sẽ không giết bừa bãi người vô tôi. Cậu muốn giết môn chủ Trạm thì giết bà già này đi.” Bà Lý kiên định nói.

Lần này Thiết Tử Du có hơi lúng túng, nhất thời tiến thoái lưỡng nan “Thiết Tử Du, cho dù bây giờ anh ra tay cũng sẽ tháng không anh hùng” Hứa Bắc Xuyên đột nhiên nói.

“Anh có ý gì?” Thiết Tử Du cau mày.


“Sư phụ tôi đã bị trọng thương sắn, kinh mạch đứt đoạn, bây giờ anh đấu với người, có phải là không công bằng không?” Hứa Bắc Xuyên nói.

“Cái này, sao tôi biết anh có nói nhảm hay không?”

“Anh quên rồi à, lúc nãy khi anh trị thương, sư phụ không tự ra tay mà chỉ dẫn cho anh làm?”

Lời của Hứa Bắc Xuyên làm cho Thiết Tử Du nhất thời sững sờ một chút.

“Anh thật sự bị gân mạch đứt đoạn sao?” Thiết Tử Du thử dò xét hỏi.

“Đúng như vậy, cho nên nếu bây giờ cậu ra tay, sẽ là cơ hội rất tốt đó. Tân Trạm khẽ mỉm cười nói. Anh cũng muốn biết Thiết Tử Du sẽ lựa chọn thế nào.

Thiết Tử Du, chớ có thương xót nó, thừa dịp nó bệnh mà lấy mạng nó đi.”

Mà ngay lúc này, một trận gió đen thổi tới.

Một lão già mặc áo đen đột nhiên xuất hiện giữa sân, lúc ông ta vừa xuất hiện thì những thôn dân cũng ngất đi.

“Kinh mạch Tân Trạm đứt đoạn, là cơ hội tốt nhất để cậu báo thù cho cậu chủ Thiên Cửu, ngàn vạn lần không thể bỏ qua cơ hội tốt này” Lão già kích động nói.

“Ông làm gì đó?” Thiết Tử Du tức giận nói.

“Nhưng đây không phải là thừa dịp người khác gặp nguy sao?” Thiết Tử Du cau mày.

“Ngu xuẩn, cậu muốn giết nó thì quan tâm quy củ võ đạo gì chứ, giết nó thì cậu chủ Thiên Lâu mới có thể nhắm mắt. Chẳng lẽ cậu không muốn báo ơn? Cậu muốn vong ơn bội nghĩa à?” Lão già uy hiếp. Tần Trạm mim cười, cũng không giải thích gì, anh muốn xem Thiết Tử Du sẽ chọn thế nào.

Thiết Tử Du lộ vẻ phân vân, hồi lâu sau, anh ta vẫn lặc đầu một cái.

“Việc bảo đáp cũng nên được thực hiện một cách đàng hoàng. Người ta đang bị thương nặng, tôi đấu với anh ta, đây không phải là việc một võ giả nên làm.”

“Đi thôi. Khi nào anh khỏe lại, tôi tử chiến một trận với anh” Thiết Tử Du ngẩng đầu nghiêm túc nói.

“Ngu xuẩn, cậu làm ông đây tức chết”

Nhìn thấy Thiết Tử Du bỏ lỡ cơ hội, ông già cả giận run lên, chỉ vào Thiết Tử Du quát lớn: “Thiết Tử Du, bây giờ tôi hạ lệnh cho cậu lập tức giết Tân Trạm. Cậu có nghe thấy không?”

Trong mắt Thiết Tử Du xẹt qua một tia ác liệt. Anh ta vung tay tát một cái.

Trong tích tắc, lão già tu vi hóa cảnh, trực tiếp bị anh ta đánh bay ra ngoài, va vào tường đá, phun máu.

“Cậu dám đánh tôi?” Lão già cả giận nói.

Ông ta không ngờ rằng tên to lớn ngu ngốc này lại dám ra tay với mình.

“Nói cho ông biết, tôi tình nguyện báo thù cho cậu chủ Đổng Thiên Lâu, ông không đủ tư cách ra lệnh cho tôi làm cái gì. Thiết Tử Du chỉ vào lão già, gần từng chữ.

“Còn dám giảm thị ông đây, tôi giết ông thì đừng có trách” Ông già che gò mà, cảm nhận ý lạnh truyền tới từ Thiết Tử Du, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, nhanh chóng rời đi.

“Cậu nói Đổng Thiên Lâu đã từng cứu cậu?”

Tần Trạm nhìn Thiết Tử Du lắc đầu: “Theo tôi biết thì người đàn ông này khá máu lạnh và ích kỷ. Làm sao anh ta có thể cứu cậu chứ “Người ngoài các người nói thế này, chỉ có tôi mới biết Đổng Thiên Lâu là người tốt, ngoài lạnh trong nóng. Anh ấy đã thay đổi vận mệnh của tôi.” Thiết Tử Du hít một hơi thật sâu, kiên quyết nói.

“Tôi nghĩ trong này nhất định có hiểu lầm. Tân Trạm lắc đầu.

“Anh đừng có mỏi, nếu như anh và cậu chủ Thiên Lâu không có mối thù sâu đậm, chúng ta có thể làm bạn với nhau, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể không thể không chết.” Thiết Tử Du hừ nói. Tần Trạm có hơi tiếc nuổi, có một loại cảm giác mến mộ người tài.

Thiết Tử Du này có tính cách rất hợp ý anh, thực lực lại rất mạnh mẽ, chẳng qua quan hệ hai người lại quá mâu thuẫn.

Anh cũng không biết rốt cuộc Đổng Thiên Lâu đã làm gì mà Thiết Tử Du lại cảm kích như thế, có điều Đồng Thiên Lâu đã chết, chân tướng sợ là sẽ khó có thể rõ ràng.

“Được rồi, chờ kinh mạch tôi hồi phục, tôi sẽ đánh với cậu một trận.” Tần Trạm gật đầu nói.

“Có điều cậu đắc tội với người nhà họ Đổng, cần thận một chút, bọn họ sẽ trả thù đó.”

Tần Trạm nhắc nhở một câu, cũng không còn việc gì nên rời nơi này. Trở lại Tần Môn, Tân Thành tạm thời gác lại chuyện này, đi giải quyết chuyện ở Tân Môn một hồi rồi quay lại chỗ ở của mình.

Ngồi xếp bằng trên giường, Tấn Trạm lấy ra chiếc nhẫn trữ vật của Phong Vân Kình.

“Lão già này làm trâu làm ngựa ở nhà họ Phong nhiều năm, hắn là có không ít thử tốt.”

Trong mắt Tân Thành thoảng qua tia mong đợi, lau qua linh khí một cái.

Phong Vân kình đã chết nên chiếc nhẫn trữ vật trong nháy mắt đã bị anh mở ra.

Thần thức khởi động, quét qua bên trong nhẫn trữ vật, làm Tần Trạm hít vào một hơi khí lạnh. Lần này phát tài thật rồi.

Bên trong của một Đại trưởng lão gia tộc trong thế giới ẩn quả thật không nhỏ.

Ở bên trong không gian này, các loại dược thảo chất đống như núi, công pháp điển tịch cũng có rất nhiều. khiến tim Tân Trạm đập rộn lên, các nguyên liệu luyện khí mênh mông như biển.

Anh tỉ mỉ xem qua, có vô tự thiên thư bên trong là tài liệu hoàn mỹ về hình nhân, Phong Vân Kình g góp cũng đã hòm hòm.

“Cứ như vậy chế tạo ra hình nhân, sợ rằng sẽ đột phá hóa cảnh lục phẩm” Tân Trạm liếm khỏe miệng một cái.

Kinh mạch mình bây giờ chỉ có thể từ từ dựa vào hóa kính đả thông tắc nghẽn, thiếu cách đối chiến, nếu có hình nhân cao cấp sợ rằng có thể xem như thành sát chiều, Cũng như khi đối chiến với Phong Vân Kình, nếu như một hình nhân lục phẩm, cũng không đến mức chật vật như vậy.

Thuyết phục được ngay.

Mấy ngày tiếp theo, Tân Trạm trừ khi đi ngược chiều kinh khí, đả thông kinh mạch bên ngoài thì toàn bộ thời gian còn lại đều để chế tạo hình nhân.

Thủ đô, một cái sân nhỏ tĩnh lặng ở ngoại ô.

Khuôn mặt ông cụ nhà họ Đổng âm trầm, báo cáo toàn bộ cho người phụ nữ trước mặt.

“Chủ mẫu, tên Thiết Tử Du kia vô cùng ngu xuẩn, muốn dựa vào nó để giết Tần Trạm, có hơi không có hy vọng” Giọng ông già khàn khàn, gò má dỏ bừng rất dễ nhận ra, rõ ràng thấy được nỗi thống hận của ông ta với Thiết Tử Du.


“Hừ, nếu như người này không thể giúp Thiên Lâu trả thù, vậy thì dùng kế hoạch B, ông lừa gạt nó, để tôi sắp xếp người kia đến” Thường Tú Cầm hừ lạnh một tiếng, trong mắt là vẻ vô tình.


“Chỉ sợ người này không chịu” Ông lão bất an nói.


“Bà Đổng yên tâm, có tôi mang hình nhân đến, người này dù có mạnh hơn nữa cũng vô dụng, đoạt nhà anh ta, nhà họ Đổng sẽ mạnh thêm một hóa cảnh”


Trong chỗ bóng mờ, một lão đạo sĩ mỉm cười bước ra, tự tin vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK