“Trưởng lão, chúng tôi đã dùng bí pháp để kiểm tra bốn hướng rồi. Ngoại trừ một trăm dặm phía nam có một đám người của Ngọc Minh đang đào linh khoáng thạch thì không còn ai khác nữa”
Lúc này, một tên cấp dưới khác bay trở về báo tin.
“Ngọc Minh à” Ông lão nhíu mày rồi lắc đầu. “Đám người đó thật là tham lam thành thói rồi, đã thế lại còn lạnh lùng vô tình. Tân Trạm không thể liên quan gì đến bọn họ đâu. Không cần để ý, chúng ta tản ra tóm lấy người này”
Phía trên đỉnh núi đột ngột nổi lên một cơn gió lớn.
Tân Trạm đang ngồi xếp bằng cũng mở mắt ra.
Anh cảm nhận được đám người Ám Ảnh Minh đang tới gần, Tân Trạm đột nhiên bay lên.
“Tân Trạm, cậu đúng là can đảm. Lúc trước cậu dám khiêu khích Ám Ảnh Minh của tôi, bây giờ lại càng ngang nhiên khiêu khích hơn nữa. Hôm nay tôi sẽ giết cậu để an ủi cho những người của Ám Ảnh Minh đã chết vì cậu”
Không trung của bốn phía xuất hiện một trận chớp, mấy chục thân người bay ra, hơi thở như rừng bao vây Tân Trạm trong phạm vi mười dặm.
Tuy nhiên, những người này cực kỳ cẩn thận và cũng không đến quá gần, hiển nhiên là lo lắng Tân Trạm lừa gạt bọn họ.
“Ha ha, đừng nói đến những thứ vô dụng đó nữa, tôi nghĩ rằng thù hận giữa tôi và Ám Ảnh Minh các người nên sớm chấm dứt rồi, lần này là ai phái các người đến giết tôi đây?”
Tân Trạm lắc đầu và hỏi chuyện ông già trước.
“Chờ khi xuống địa ngục thì cậu tự nhiên sẽ biết. Lên cho tôi!” Lão già khẽ quát một tiếng.
Lập tức có sáu tu sĩ lao ra từ bốn phía, nhằm vào Tân Trạm mà vây giết.
Những người này đều có hơi thở tu vi mạnh mẽ, tu vi của bọn họ đều đã trên mức hợp thể cảnh ngũ phẩm rồi.
Hai mắt Tân Trạm nheo lại, ánh sao rực rỡ lóe lên, khi sáu người sử dụng thuật pháp là lúc, ngôi sao giữa lông mày anh vỡ vụn, rồi đột nhiên thân thể anh bước ra từng bước.
Sau khi thực hiện xong một bước này, Tân Trạm đột nhiên đi tới trước một tu sĩ đang ở mức hợp thể cảnh ngũ phẩm.
Một ngọn lửa tràn ngập màu đen và xanh tinh khiết hòa vào nhau bùng nổ trên ngón tay.
Ngọn lửa cuồn cuộn và mãnh liệt bay lên trời, ập vào người tu sĩ khiến cho anh ta hét lên một tiếng thể thảm, toàn thân bị lửa đốt bất ngờ rơi xuống.
Sau đó, bước chân của Tân Trạm không hề dừng lại, các ngôi sao giữa lông mày anh liên tục lóe lên, mọi người của Ám Ảnh Minh đều cảm thấy hoa mắt. Trong nháy mắt Tân Trạm đã đi tới bên ngoài.
Đồng tử của hai tu sĩ cảnh hợp thể cảnh co rút lại, bọn họ không ngờ Tân Trạm sẽ đi về hướng bọn họ.
Hai người họ một tên kết thành một pháp ấn và triệu hồi ra một con hổ ma, trong khi tên còn lại chứa đầy khí đen và biến thành một tấm khiên khổng lồ để đứng trước mặt hai người bọn họ.
Rõ ràng cả hai đã hợp tác một cách thành thạo và thực hiện nhiệm vụ của mình mà không cần giao tiếp.
Vẻ mặt của Tân Trạm không thay đổi, anh né tránh một móng vuốt của ma hổ, sau đó trường kiếm trong tay run lên, hàng ngàn kiếm quang bay ra dày đặc Bang bang bùm!
Kiếm quang bay ra đều bị chặn lại bởi tấm khiên màu đen kia.
Tu sĩ điều khiển mãnh hổ nhìn thấy như thế thì chế nhạo, cho rằng mình đã chặn được công kích của Tân Trạm, liền tiếp tục phong ấn.
Đột nhiên sau lưng anh trống rỗng, lần thứ hai hiện ra ảo ảnh của năm đầu mãnh hổ, phối hợp với mãnh hổ vồ hụt kia, từ bốn phương tám hướng vồ về phía Tân Trạm.
Tần Trạm đường như không nghe thấy, lần thứ hai lại lao về phía hai người.
“Tự tìm đường chết!”