Tân Trạm cười cười, cũng không để ý đến sự khiêu khích của Chung Trác Linh, tiếp tục rèn.
Có sát khí lớn như Chùy Vạn Luyện trong tay, cộng thêm Thiết Lang không ngừng chỉ dạy, kỹ xảo luyện khí của Tân Trạm càng ngày càng tăng. Sau đó mỗi ngày, Tân Trạm đều có thể chế tạo ra không ít phi kiếm cấp bốn.
Tuy những thanh kiếm này đều là cấp bốn nhưng phẩm chất lại giống nhau như đúc, sau khi Chung Trác Linh xem xong thì chống nạnh giêu cợt.
“Đây là khác biệt giữa thiên tài và ngu xuẩn, anh luyện đến cấp bốn nhiều như vậy nhưng một chút tiến bộ cũng không có, chứng minh giới hạn cao nhất của anh cũng chỉ đến đây thôi”
“Tôi cũng thấy giới hạn cao nhất của cô cũng chỉ đến đây thôi” Tân Trạm quét qua người Chung Trác Linh, cuối cùng dừng lại ở chỗ nào đó, thâm ý nói.
“Anh cái tên lưu manh chết tiệt này”
“Khu vực dãy núi Yêu thú này rộng lớn, mà bên trong cũng ẩn chứa các loại hiện tượng kỳ lạ. Loạn Tâm Vụ này chính là một trong những loại đó. Người hoặc yêu thú đi ở chỗ này, trong thời gian dài hít phải sương mù, tâm trí sẽ trở nên mê loạn, chỉ biết tấn công và chém giết.
Lúc trước rất nhiều tu sĩ không biết sương mù này mà rời đi, xông vào khu vực trung tâm, cuối cùng đều tự giết lẫn nhau mà chết” Thiết Lang giải thích.
“Quả thật sương mù này không đơn giản”
Tân Trạm gật đầu nói.
“Thôi đi, nếu ba tôi không nói thì chỉ sợ anh sẽ đi đến mất trí luôn” Chung Trác Linh hừ nhẹ nói Tân Trạm cười cười, cũng không nói gì.
Hành trình bị gián đoạn, bốn người tìm được một chỗ đất trống trong rừng, Tân Trạm bố trí trận pháp ở bốn phía, làm cảnh giới và che chẩn trong ngoài Sau đó tiếp tục lấy Vạn Luyện Chùy ra, đỉnh đinh đang đang đánh lên.
“Bốn ngày rồi, vẫn không có một chút tiến bộ nào”
Nhàn rỗi đến mức nhàm chán, sau khi Chung Trác Linh nhìn thấy Tân Trạm chế tạo một thanh phi kiếm thì không khỏi lắc đầu không biết nói gì “Ba, tại sao anh ta lại không chú linh? Có phải thanh kiếm này không tốt, sợ khi chú linh sẽ chấn vỡ thân kiếm không ba?” Chung Trác Linh hỏi.
“Trác Linh, con phải nhìn nhận nhiều mặt ưu tú của người khác, chứ không phải nhìn mỗi mặt xấu không đâu” Đại sư Thiết Lang dừng công việc lại, bất đắc dĩ nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Quả thật bây giờ Tân Trạm không có khai nhận chú linh, nhưng một khi cậu ta bắt đầu chú linh thì con biết sẽ có lợi ích gì hay không?”
“Lợi ích gì ạ?” Chung Trác Linh ngẩn ngơ.
“Con còn phải học nhiều lắm, theo ba thấy con đã thua rồi” Thiết Lang lắc đầu nói.
“Con thua sao?” Chung Trác Linh sững sờ tại chỗ, không rõ ý tứ trong lời nói của cha mình.
“Con thua Tân Trạm chỗ nào?”
Cô ấy cúi đầu, lần đầu tiên chăm chú đánh giá Tân Trạm luyện chế phi kiếm, quan sát một lúc lâu, trong lòng cô ấy cũng mơ hồ hiểu ra gì đó.
Nhưng mà đúng lúc này, trận pháp ngoài rừng đột nhiên vang lên một tiếng Chung Trác Linh lập tức thu hồi ánh mắt lại, rút trường kiếm ra.
Bốn người đều nhìn về một hướng, chỉ thấy một con yêu thú tê giác có da sần sùi giống như mặc giáp, từ bên ngoài đi vào.
Đôi mắt của nó đỏ thẫm, nhìn thấy bốn người họ thì lập tức phát ra một tiếng rống to, lắc lư thân thể to lớn xông về phía bọn họ.
Cái sừng khổng lồ trên đầu vô cùng sắc bén, giống như muốn một đâm xuyên thủng mấy người.
Mà phía sau yêu thú này, mấy tên cùng đàn cũng phát động xung phong.
“Là tê giác mặc giáp, những con này đã bị Loạn Tâm Vụ lây nhiễm, mất đi lý trí rồi” Thiết Lang lắc đầu, rút ra một thanh thiết chùy.
Chung Trác Linh đứng ở phía trước nhất, một kiếm bay vút ra, muốn chặt đứt cổ con tê giác.
Song một kiếm này hạ xuống, đốm lửa văng khắp nơi, phi kiếm trở lại trong tay nhưng trên da yêu thú này chỉ có thêm một vết tích nhàn nhạt, cũng không hề chảy máu “Yêu thú này toàn thân dày giáp, thần binh bình thường khó có thể đâm thủng. Nhược điểm của nó là ba tấc dưới cổ họng, chỉ có từ nơi đó đâm vào mới có thể giết chết nó” Thiết Lang lên tiếng nhắc nhở.
Chung Trác Linh cần răng, một lần nữa vung kiếm đâm thẳng, lần này phi kiếm lại vừa vặn kẹt trong cổ yêu thú.
‘Yêu thú kia bị đau, lập tức giận dữ, xông tới đánh bay Chung Trác Linh.
“Trác Linh” Thiết Lang thấy thế cũng kêu lên một tiếng, đi lên đánh ra một búa, tạm thời bức lui yêu thú này.
Chung Trác Linh cũng không có gì đáng ngại, một lần nữa đi lên đâm chết con yêu thú này.
Chỉ trong chốc lát, trận pháp này hoàn toàn bị tê giác phá hủy, số lượng yêu thú xung quanh càng ngày càng nhiều.
“Lần này phiền toái rồi, con tê giác mặc giáp này sinh hoạt theo bầy đàn, tôi nên sớm nghĩ đến không chỉ có vài con yêu thú bị sương mù lây nhiễm không thôi”
Thiết Lang nhìn thấy nhiều tê giác mặc giáp, da đầu tê dại, nhịn không được mở miệng nói.
“Tân Trạm, anh còn trốn ở phía sau sao, anh đang làm gì vậy?”
Chung Trác Linh bị đàn thú vây quanh, tình cảnh hơi khó khăn, cô ấy quay đầu lại nhìn thoáng qua, suýt chút nữa lệch cả mũi.
Lúc này Tân Trạm đang ngồi xếp bãng trên mặt đất, không ngừng đối diện với từng thanh phi kiếm khai nhận chú linh.
“Sớm không bận muộn không bận, hết lần này tới lần khác lúc này lại bận”
“Đừng phân tâm, cô chống đỡ thêm một lúc nữa đi” Tân Trạm ngẩng đầu nhìn Chung Trác Linh một cái, sau đó tiếp tục bận rộn Anh nhìn ra được, mặc dù giáp da của những yêu thú này rất nặng khó đối phó nhưng lực công kích không đủ mạnh, Chung Trác Linh chống đỡ thêm một lúc nữa cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
“Tân Trạm anh là đồ đáng ghét, nhát gan”
Thấy không trông cậy được Tần Trạm, Chung Trác Linh dứt khoát không để ý tới nữa.
Lập tức quơ trường kiếm bay múa, những ánh quang rơi xuống, từng con tê giác mặc giáp bị đẩy lui, giết chết “vat Nhưng mà không lâu sau, bên ngoài núi rừng đột nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ vang trời, sau đó một luồng khí mãnh liệt đột nhiên phóng lên cao, thân thể yêu thú khổng lồ dần dần xuất hiện trước mặt mọi người.
“Không xong rồi, là Tê Ngưu Vương mặc giáp” Sắc mặt Chung Trác Linh lúc này biến đổi cực độ.
Lúc này mấy chục con tê giác mặc giáp xung quanh cũng đã khiến cho ba người khó có thể ứng phó rồi, chứ đừng nói bây giờ lại có thêm một con ghê gớm hơn.
Sau khi yêu vương xuất hiện, tất cả yêu thú đều kích động gầm rú, đôi mắt đỏ ngầu của Tê Ngưu Vương quét qua mấy người, cuối cùng dừng lại trên người Chung Trác Linh.
Mặc dù bị sương mù lây nhiễm khiến cho yêu thú mất đi lý trí, nhưng bản năng của nó cũng có thể phán đoán ra, cô gái này uy hiếp lớn nhất.
Nó lại gầm lên giận dữ lân nữa, thân hình to lớn phóng về phía Chung Trác Linh.
Một nhát kiếm của Chung Trác Linh bay ra, nhưng trong nháy mắt lại bị hậu giáp trên người nó đẩy lui.
“Trác Linh”
Mắt thấy yêu thú khổng lồ này chạy tới trước người Chung Trác Linh, Thiết Lang và Phan Việt Minh đều nhảy tới Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng cả trời đất.
Ngay sau đó, trong ánh mắt kích độ Chung Trác Linh, hàng trăm luồng kiếm từ phía sau cô ấy bay vút đến, lao thẳng tới yêu thú trước mặt.
Đây là một thanh phi kiếm, hào quang lóng lánh, kiếm phong sắc bén.
Mỗi nhát kiếm đều vô cùng tinh chuẩn, xẹt qua giữa không trung, mang theo độ cong duyên dáng, đâm vào phía dưới cổ yếu ớt của tê giác mặc giáp.