Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa nếu như anh không thông thạo thiên hỏa bộ và tiêu hao máu huyết mở huyết độn ra, anh hoàn toàn không thể nào bay hết được cả không gian này, thậm chí còn không hề biết chuyện có mười rương bảo vật như vậy.

Rõ ràng là một phần thưởng, kết quả lại tiêu hao nhiều tinh lực và chỉ phí của bản thân mình như thế, giờ lại biến thành một trò chơi may rủi à?

“Phù Ma, ông nói hai vị tôn giả kia có phải lại đang đánh cược tôi hay không?” Tân Trạm nói.


“Vấn bối, tuy rằng có căn nguyên thời gian bảo vật nhưng nó cực kỳ quý báu, tôi không thể nào dễ dàng cho cậu được.

Nhưng mà ở đây có một nén hương.”

Chỉ trong nháy mắt Ngạn Tiên đã thay đổi chủ ý, đưa một nén hương có thể châm lên cho Tần Trạm.

“Lát nữa tôi sẽ mở cửa kho báu, cậu có thể đi vào bên trong đi tìm đồ vật mà cậu muốn tìm”

“Nhưng cậu phải chú ý sau khi đốt nén hương này lên sẽ phân biệt được bảo vật căn nguyên thời gian trong phạm vi hơn ba trăm mét, lúc đó chính là cơ hội của cậu. Nhưng thời gian cháy của nén hương này có hạn, cho nên cậu có nắm chắc cơ hội được hay không thì phải tùy thuộc vào bản lĩnh của cậu rồi”

“Nếu như không có được vậy cũng là do vận may của cậu, chứng minh cậu không có cơ duyên này với nó.” Ngạn Tiên giới thiệu nói.

Tân Trạm nhận lấy nén hương, khẽ nhíu mày.

Vì sao phần thưởng của chiến trường Sát Lục lại phức tạp như vậy. Hơn nữa vừa rồi Ngạn Tiên mới nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại, tại sao lại như vậy?

Tân Trạm lại nhìn thoáng qua Sí Ma ở bên cạnh không nói gì.

Sau đó Ngạn Tiên vẽ lên lòng bàn tay, bỗng nhiên có một cửa thông đạo cực lớn mở ra trước mặt ba người.

Xuyên qua cửa này có thể nhìn thấy bên trong đầy những rương bảo vật màu vàng cam đang lơ lửng trên không trung.

Mặc dù bị ngăn cách bởi rương bảo vật, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh sáng rực rỡ của những thứ bên trong nó đang lưu chuyển, và hiển nhiên là tất cả các thứ đã bị khóa bên trong đều là những báu vật quý giá.

“Lấy được giải thưởng cũng rất đơn giản. Chỉ cần cậu chạm vào rương bảo vật, nó sẽ tự động được xác nhận khi cậu mở nó, nhưng mà cậu chỉ có một cơ hội duy nhất” Ngạn Tiên nói.

“Tiền bối, kho báu này nhiều báu vật như vậy, xin hỏi tôi có thể tìm kiếm trong thời gian bao lâu?” Tân Trạm nhìn số lượng rương báu bật nhiều như sao trên trời kia, mở miệng hỏi.

“Cái này, ba ngày đi. Có điều cậu không cần lo lắng. Ba ngày ở nơi đây không giống với thế giới bên ngoài. Lúc nào cậu rời đi, những người khác cũng sẽ dịch chuyển ra bên ngoài cùng với cậu:’ Ngạn Tiên lại bổ sung nói.

“Vậy nếu như vấn bối gặp vấn đề gì ở trong đó, liệu có thể giao tiếp xác nhận với tiền bối được không?” Tân Trạm lại hỏi thêm một câu.

“Cái này đương nhiên là không được. Trong không gian ban thưởng này tôi không có tư cách được đi vào. Sau khi cậu đi vào trong đó chúng tôi cũng không biết được tình hình thế nào, cũng không thể nào liên lạc với cậu được” Sí Ma nói.


Đùa cái gì vậy chứ, bản thân ông ta chắc chắn sẽ không đồng ý cho Tân Trạm lại hỏi đông hỏi tây nữa.


Trong các rương bảo vật có chứa thứ gì, kỳ thật bọn họ đều biết vô cùng rõ ràng. Tên nhóc này lại rất xảo quyệt, lỡ như lỡ lời nói ra điều gì, ngược lại sẽ để cho Tân Trạm chiếm được của hời.


Ngạn Tiên nhìn thoáng qua Sí Ma, cũng không nói gì nữa.


Tân Trạm gật đầu, anh cũng không có gì để hỏi nữa bèn cất bước tiến vào bên trong không gian này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK