Lúc này trận pháp làn sương trăng đang che lấp thiên địa, đây quả thực là thời điểm thích hợp để đối phương chạy thoát.
“Vậy cũng tốt, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy bộ mặt thật của tu sĩ Hợp Thể Cảnh Bát Phẩm”
Rất nhiều người cũng đang đuổi theo hướng đó.
Sau đó, Khương Thời Miễn dùng một bàn tay to lớn tóm lấy một người đàn ông trên cơ thể dính đầy máu.
“Người đó đã chạy đi đâu rồi?”
“Tôi cũng không biết. Sau khi anh ta bắt được tôi, anh ta đã ném tôi ở đây,không biết đã dùng độc thuật gì mà khiến cả cơ thể của tôi đều rất đau đớn, cứu tôi với”
Người đàn ông đau đớn rên rỉ.
“Đúng là rất xảo quyệt”
Khương Thời Miễn khẽ cau mày, đột nhiên quay đầu lại.
Lúc này làn sương trắng đã tan đi một ít, anh ta lập tức nhìn thấy một tia sáng yếu ớt ở đối diện hướng của anh ta, một tu sĩ đã trúng độc bị vứt đi xuất hiện, cơ thể của Khương Thời Miễn giống như một luồng sáng, hắn bay về hướng tia sang đó.
Tất cả mọi người đều bay theo hướng của Khương Thời Miễn, vội vã xông vào bên trong.
Sau ba hơi thở, làn sương trắng hoàn toàn biến mất.
Lúc này, bóng người đã bay xa về phía trước cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Cảm nhận được tu vi của Tân Trạm, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng dưới điều kiện không có vật gì cản trở, thần thức đương nhiên có thể bao phủ qua bên kia.
Còn tu vi của bóng người phía trước chẳng phải chỉ là phân cảnh giới sao?
Không phải đã nói là một cường giả trong Hợp Thể Cảnh Bát Phẩm, người tinh thông các huyễn trận trận pháp, có sở trường sử dụng độc trùng sao?
Khác biệt cũng quá lớn rồi đấy.
Đám người Sư huynh Lưu và Tề Vân Tông cũng chết lặng, bọn họ không thể nào tin được rằng chính một tu sĩ Cảnh thần Phó phân lại có thể giết chết anh cả đạt tới Hợp Thể Cảnh Lục Phẩm của bọn họ.
Nhưng những chuyện xảy ra tiếp theo chính là sự cuồng nhiệt trong ánh mắt của đám tu sĩ.
Dấu ấn của ánh sáng này sắp biến mất, còn Tân Trạm chỉ là tu vi của Cảnh thần Phó phân mà thôi.
Chẳng phải điều này có nghĩ là chỉ cần bọn họ đủ may mắn, Khương Thời Miễn lấy được vật này trước một bước, sau đó trốn đi thì sẽ không có ai có thể tìm được sao?
Đây chính là là cơ hội tốt nhất để ngư ông đắc lợi.
Vậy nên, ngoại trừ Khương Thời Miễn, tất cả mọi người đều không dừng chân lại, mà cùng Khương Thời Miễn đuổi về phía trước.
“Các Cảnh thần Phó phân khác, còn muốn thoát khỏi công kích của tôi sao?”
Khương Thời Miễn bay ở phía trước, mái tóc dài của anh ta tung bay, cuồng phong cuồn cuộn vây quanh khiến tốc độ của anh ta cực nhanh.
Trong nháy mắt, anh ta đã kéo lại khoảng cách mà Tân Trạm đã kéo ra.
“Tốc độ cũng thật là nhanh”
Con ngươi của Tân Trạm cũng hơi co lại, cảm giác được Khương Thời Miễn càng ngày càng tiến lại gần hơn.
“Dừng lại cho tôi!”
Khương Thời Miễn hét lên, vươn tay bắt lấy.