“Anh, không thể đuổi theo nữa, con đàn bà này rõ ràng là điên rồi. Lôi Ưng khát máu không phải là thứ mà chúng ta có thể chọc nổi, nếu như chọc giận tới con yêu thú đầu đàn, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đó.’ Vương Lang nhịn không được nói.
“Lại đuổi theo cô ta thêm một đoạn nữa xem sao, con đàn bà này dám chạy, chẳng lẽ chúng ta không dám đuổi? Thật đúng là gặp quỷ, vì sao tôi có cảm giác những con Lôi Ưng khát máu kia, không thích công kích cô ta” Vương Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Giống như đang đánh một trận giằng co, đám người lại đuổi theo Tân Trạm khoảng cách được rút ngắn thêm một đoạn, lần này Vương Tử cũng có chút không chịu nổi nữa.
Số lượng Lôi Ưng khát máu chung quanh bọn họ càng ngày càng nhiều, còn có Lôi Ưng cảnh giới phần thần cấp năm gia nhập cuộc chiến.
Cộng tất cả lại, chắc phải lên tới mấy vạn con.
“Người này chết chắc rồi, chúng ta rút lui!”
Vương Tử dừng bước, hướng về phía đám người rống to, muốn rời khỏi chỗ này.
“Muốn chạy?”
Tân Trạm cười lạnh một tiếng, anh làm sao có thể cho những người này có cơ hội đó chứ.
Ngay lúc đám người Vương Tử đang định rút lui, thì Tân Trạm đột nhiên bóp nát phù lục giấu ở trong vách núi cheo leo.
Phù lục nổ, ầm ầm âm thanh vang vọng trong khe nứt, vách đá sừng sững nổ tung, hòn đá vụn văng ra, khói bay mù mịt.
Những hòn đá kia rơi xuống chặn đường lui của đám người, phiến khu vực này hoàn toàn bị cô lập.
Một lúc sau, đôi mắt của những cái con Lôi Ưng khát máu kia vốn dĩ là màu đỏ thãm, xuất hiện một loại cảm xúc cuồng nhiệt biến thành màu đỏ tươi.
Bọn chúng phát ra tiếng kêu vô cùng chói tai, càng điên cưồng nhào về phía đám người.
Trong lúc nhất thời, khi thấy bầy ưng điên cuồng lao về phía mình, đám người muốn chạy cũng chạy không được.
“Những con ưng chết tiệt này, rốt cuộc là nổi điên cái gì vậy: Vương Tử thay đổi vẻ mặt, một chưởng đánh chết một con Lôi Ưng khát máu.
Trước đó Lôi Ưng khát máu cũng công kích bọn họ, nhưng mục đích là xua đuổi bọn họ, chứ không phải là muốn lấy mạng của bọn họ như bây giờ.
“Anh, làn khói này có vấn đề” Vương Lang kêu lên.
Vương Tử sững sờ, cái mũi run run một chút, cẩn thận khế ngửi, lập tức sợ hãi.
“Là một loại phấn hương vị dẫn dụ yêu thú, cái con đàn bà chết tiệt này, đã sớm sắp xếp xong xuôi, bố trí cạm bẫy hại chúng ta.”
Trước đây bọn họ vẫn luôn đề phòng Tân Trạm sợ Tân Trạm gài bãy, vốn cho rằng là trận pháp hay cái bẫy đại loại như thế, không nghĩ tới cái bãy Tân Trạm thiết lập lại là lợi dụng yêu thú.
“Mấy người ở lại đây đối phó với Thị Huyết Lôi Ưng, còn vài người đi theo tôi, tên này nhất định phải chết”
Vương Tử tức giận đến vẹo cả mũi, anh ta là thủ lĩnh, vốn tưởng rằng bắt Tân Trạm là một chuyện dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.
Ngược lại bây giờ không bắt được Tân Trạm khiến cho chỉ số thông minh của anh ta còn như bị giảm tột độ.
Nhìn thấy Tân Trạm bay càng lúc càng xa, anh ta chỉ vào mấy người có tu vi không thấp, bao gồm cả em trai mình, hơn mười người đuổi theo lần nữa.
Lần này, mặc dù có ít thành viên hơn, nhưng bởi vì đều mạnh, cũng không sợ phải đối đầu với Thị Huyết Lôi Ưng, tốc độ cũng nhanh hơn.
Nhưng không đuổi theo được bao xa, thân ảnh Tân Trạm nhấp nhoáng vài cái đã không thấy đâu.