Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy những người này phải làm sao giờ? Không có yêu thú khát máu vậy họ cũng đã vô dụng rồi”

Trương Đình lặng lẽ đảo mắt qua nhóm người Tân Tráng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tân Trạm, sát khí ẩn ẩn hiện lên.

Trong lòng nhóm người Tân Tráng run lên, nếu họ mất đi tác dụng với Trương Đình, vậy không biết người kia có thể diệt khẩu họ ngay lập tức không nữa?

“Đừng xử lý vội!” Trác Cư lắc đầu nói: “Chúng ta còn chưa biết tình hình cụ thể của yêu thú kia, cứ để họ lại làm mồi nhử. Chúng ta khi nào biết được tin tức cụ thể của yêu thú thì xông vào thôi”


Tân Trạm lắc đầu, tất cả mọi người vẫn trốn không thoát cảnh làm mồi nhử.

Sắc trời đã tối hẳn, nhóm người Trác Cư quyết định ở lại đây, chờ tới sáng sớm ngày mai rồi sẽ ra tay.

Đêm hôm ấy, trong nơi trú quân sẽ thỉnh thoảng vang lên từng tiếng khóc thút thít.

Có không ít các võ giả biết rõ ngày mai nhóm người Trác.

Cư sẽ đưa họ vào miệng yêu thú, nhưng họ thật sự không có sức phản kháng, thậm chí chạy trốn cũng không được. Bởi vì nhóm người Trác Cư biết thôn xóm mà họ sống, một khi trốn khỏi vậy tiếp theo họ phải đón nhận chính là trả thù diệt sạch toàn thôn.

Cho nên họ chỉ có thể lựa chọn hy sinh chính mình, bảo vệ cho người nhà và người trong dòng tộc. Loại người khi biết thời chết của mình sắp tới, nhưng lại sinh ra cảm giác bất lực và tuyệt vọng, bị đèn nén tới nổi không thể dùng ngôn ngữ nào hình dung được.

Tân Trạm khẽ lắc đầu, những võ giả này không làm sai bất kỳ chuyện gì, nhưng bởi vì Nhạc Nhất Tuần và Trác Cư mạnh hơn nên họ giống như là heo chó, tính mạng cũng tùy ý bị đùa giỡn theo.

Cái này khiến Tân Trạm lần đầu cảm thấy loại quy tắc kia không hề có trên thượng giới, tùy ý chà đạp tính mạng con người và tôn nghiêm vô cùng tàn khốc.

“Có lẽ, trước đó tôi cũng nên điều chỉnh suy nghĩ của mình một chút, hoàn cảnh ở thượng giới trước và sau không giống nhau, nên cũng không thể lấy quy tắc trước kia ra mà ép buộc mình theo, nếu không sẽ thành lòng dạ đàn bà mất”

Tân Trạm thở dài, lại nuốt vào một viên đan được nữa.

Sáng sớm hôm sau, nhóm người của Nhạc Nhất Tuần vội vàng xuất phát.

Dường như là vì đã bại lộ nên lần này Nhạc Nhất Tuần cũng không thèm che giấu tâm tình gì nữa, nên lập tức biến thành dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo y hệt Trương Đình.

Nhóm người họ đi khoảng một giờ thì một cái sơn cốc rất lớn cũng xuất hiện trước mặt của họ.

Sơn cốc này có ba mặt đều thông với vách núi cheo leo, trên dó càng có nhiều yêu thú mạnh mẽ, kết thành đội thành nhóm mà lướt qua chân trời.

Nếu muốn tiến vào trong sơn cốc thì biện pháp đơn giản nhất chính là thông qua cửa ải trước mặt mọi người.

Chỉ là lúc này sơn cốc có nhiều chỗ trúc trắc, cảnh tượng thật sự có hơi quỷ dị.

Chỗ trúc trắc nằm ở phạm vi nghìn mét bên trong, tất cả cỏ xanh và cây lớn đều biến mất, trên mặt đất tất cả đều là đất đai bị ăn mòn thành một mảng đen.

Từng mùi xương cốt cháy khô tản mát ra khu vực xung quanh, nồng đậm sát khí tràn ngập trong không khí, ẩn ẩn như có mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn.

Ai cũng không biết rõ, bên trong lòng đất này, ẩn giấu một hoặc nhiều loại yêu thú đáng sợ tới mức nào.

Nhóm người Tân Tráng lo lắng tới mức mồ hôi đổ đầm đìa, một vài người nhát gan thì đã quỳ rạp xuống đất không ngừng dập đầu cầu khẩn mấy người Trác Cư.

“Các người không cần lo lắng, chỉ cần yêu thú bên trong thò đầu ra, để chúng tôi biết chúng là cái gì thì chúng tôi sẽ thả các người chạy trốn”

Nhạc Nhất Tuần cười tủm tỉm nói: “Chỉ là nếu các người không nguyện ý giúp đỡ, thì chính là các người không cho chúng tôi mặt mũi nên cũng đừng trách tôi giết các người, rồi giết cả chín đời nhà các người”

Nhóm người vô cùng hoảng sợ, thầm chửi rủa Nhạc Nhất Tuần quá mức tàn nhãn, đã để họ làm mồi nhử không nói giờ còn nói nếu họ không đồng ý thì Họ biết không tránh khỏi điều này, nên cũng không cầu xin nữa mà là nơm nớp lo sợ đi vào bên trong.


“Tân Trạm, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Sắc mặt của Tân Tráng trắng bệch, nhỏ giọng nói qua.


“Chờ đã, cậu ở lại đây đi” Tân Trạm đang định mở miệng, Trương Đình lại cười lạnh chỉ vào Tân Trạm.


“Cậu chính là thầy điều chế thuốc, làm sao có thể giống những tên dân đen đó được, cậu cứ ở lại chỗ này đợi đi”


Trương Đình cười nói với Tân Trạm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK