Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trưởng lão Diệc Hỏa Tông chặn đường lúc trước, không biết là bị nuốt chửng, hai là phát hiện sau khi Thiếu tông chủ thất bại, không biết đã đi đâu.

Mọi người nhanh chóng xuyên qua đại điện, thoát khỏi phạm vi đại điện Thanh Vân Tông. Phương thức rời khỏi mật cảnh của mỗi người không giống nhau, giống như mật cảnh Thanh Vân

Tông, mọi người có thể rời khỏi ở không gian trước đại điện Thanh Vân Tông.

Khi mỗi người tiến vào mật cảnh, trong đầu đều sẽ có một phù văn, lúc này trên bãi đất trống, mọi người kích hoạt phù văn truyền tống.

Ánh sáng xẹt lên, không gian rung động, trong nháy mắt mọi người đã rời khỏi mật cảnh Thanh Vân Tông.


Quay trở lại miệng núi lửa trên hòn đảo, võ giả nhà họ Phong vẫn đang canh giữ ở đây. “Các người làm cái gì vậy?”Nhìn thấy nhóm người Tô Uyên xuất hiện, những võ giả nhà họ Phong này đều ngẩn ra, một ông già hóa cảnh muốn tiến lên ngăn cản. "Cút đi cho ông.”

Có điều vào lúc này, Diệp Thành đánh ra một chưởng, đánh ông già này bay đi.

Những người khác cũng ra tay, đánh cho các võ giả ở miệng núi lửa đều khuất phục. "Chúng ta phải nhanh lên, nếu không tin tức của nhà họ Phong truyền đến, chúng ta sẽ khó mà chạy được.” Diệp Thành nói.

Vừa nãy Tần Trạm đắc tội với hai nhà Phong Tào như vậy, ông chủ của bọn họ nhất định sẽ lập tức sắp xếp người đến đây ngăn cản bọn họ. “Tăng tốc, một đường giết đi xuống.” Cô chủ nhà họ Vân cũng lộ ra vẻ hung ác

Dọc đường xuống núi của mọi người, gặp thần thì giết thần, nhưng các võ giả cản đường đều bị đánh bay.

Các võ giả của nhà họ Phong hiển nhiên đã hận được tin tức mà ông chủ Phong truyền đến.

Bọn họ ngăn cản, càng ngày càng nhiều hơn. “Làm thế nào đây? Một nhóm người chúng ta đi cùng nhau, mục tiêu quá rõ ràng rồi.” Mọi người ngồi nghỉ trong một khu rừng, Diệp

Thành nhíu mày nói. “Giao Phương Hiểu Điệp cho tôi, tôi trực tiếpdùng phương thức truyền tống đưa về nhà họ Vân, như vậy thì cô nhóc có thể an toàn.” Cô chủ nhà họ Vân nói. Cô ta cũng không hề khoái thác.

Nhà họ Vân là gia tộc yếu nhất trong tám gia tộc, nếu như để cô ta bảo vệ Tần Trạm, thì cô ta sẽ không có năng lực này, nhưng bảo vệ Phương Hiểu Điệp thì không thành vấn đề. “Hơn nữ Hiểu Điệp ở nhà họ Vân chúng tôi, tôi có thể chăm sóc tốt cho cô nhóc.” Thấy mọi người có chút do dự, cô chủ nhà họ Vân bổ sung. “Được, cô mang Phương Hiểu Điệp đi đi.” Tô Uyên gật đầu. “Tôi đi đánh lạc hướng bọn họ, các người mang Tần Trạm đi đi.” 

Tô Uyên lo lắng nhìn Tần Trạm còn đang hôn mê.

Nếu như có thể, cô rất hy vọng mình có thể bảo vệ Tần Trạm cùng nhau chạy trốn.

Nhưng bây giờ đã rời khỏi ẩn thế rồi, Tô Uyên không thể luôn bên cạnh Tần Trạm được, nếu không ngược lại sẽ hại anh. “Tôi và Lạc Việt Ban sẽ đưa Tần Trạm đi.”

Thời gian cấp bách, mọi người cũng không có nhiều thời gian để phân tích.

Tô Uyên nhận lấy hình nhân của Tần Trạm, trực tiếp ôm vào trong lòng, sau đó cố ý tản ra khí tức, hóa thành lưu quang, bay về phía bầu trời phíaxa.

Mấy võ giả nhà họ Phong muốn ngăn lại, lập tức bị Tô Uyên kết thành băng.

Cô bước lên một trường kiếm màu xanh, cũng có lực bay. "Mọi người bảo trọng.”

Cô chủ nhà họ Vân nhìn mấy người gật đầu, cô ta bóp vỡ ngọc phù

Nhất thời không gian trở lên méo mó, người nhà họ Vân đều vào bên trong.

Diệp Thành và Râu Quai Nón cải trang, ôm Tần Trạm chạy về hướng khác. “Diệp Thành, bây giờ trên hòn đảo này càng ngày càng có nhiều võ giả hơn, hai nhà Phong Trào như bị điên vậy, phải rất nhiều người đến đây tìm kiếm, chúng ta trốn ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.” Râu Quai Nón nói. “Anh có cách gì hay không?”

Sau khi Diệp Thành đánh ngất một võ giả nhà họ Phong đến kiểm tra, thì nhìn về phía Râu Quai Nón hỏi. “Nhà tôi cách nơi này không xa, hay là đến nhà tôi trốn nhé.” Râu Quai Nón nói. “Nhà anh có an toàn không? Sẽ không liên lụy đến nhà anh đấy chứ?” Diệp Thành có chút do dự. “Ở đó chỉ có một mình sư phụ tôi thôi, ông ấy cũng là võ giả hóa cảnh, chắc là rất an toàn.” RâuQuai Nón khẳng định nói. "Vậy chúng ta đi thôi, cũng không biết Tân Trạm thế nào rồi.”

Nhìn Tần Trạm vẫn còn ngủ say, Diệp Thành thở dài

Anh ta lấy ra hai thanh kiếm bay, đưa cho Râu Quai Nón một cái, hai người giẫm lên kiếm rồi nhanh chóng rời khỏi hòn đảo.

Bay khoảng nửa tiếng, một hòn đảo nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người. “Tôi nói này râu rậm, sư phụ anh ở trên đảo này sao, hoàn cảnh rất tốt nha.” Diệp Thành đáp xuống hòn đảo, nhìn xung quanh. “Đúng vậy, tôi từ nhỏ đã ở đây cũng với sư phụ rồi.”

Râu Quai Nón gật đầu, hai người tiến về ngôi nhà duy nhất. “Tuấn, thằng nhóc này về rồi à?"

Hai người vừa bước đến ngoài sân, giọng nói của một ông già từ bên trong truyền ra. 

Cuối cùng một ông già mặc đồ giản dị màu trắng đi ra mở cổng. “Thằng nhóc nhà con còn biết đường về sao, đây là linh thú để sư phụ đánh sao? He he, con vẫn còn biết sự phu thích làm cái này sao.”

Ông già đi từ trong sân ra, nhìn Tần Trạm ở sau lưng Râu Quai Nón, rõ ràng coi máu thịt mơ hồ củaTần Trạm thành thịt thú. “Con mẹ nó, sao lại là một người bị thương? Thằng nhóc này bị thương gì vậy?”

Ông già đi đến, mới phát hiện Tần Trạm là một người bị thương, nhìn trên người anh tràn đầy vết thương, nhất thời bị dọa cho giật mình. "Sư phụ, đừng quan tâm đến chuyện này nữa, bọn con có người truy đuổi, sư phụ ngăn giúp bọn con một chút.” Râu Quai Nón cười khan nói. “Con mẹ nó, tên súc sinh này, chả trách lại có lòng tốt đến thăm ta, chẳng qua là chọc đến nhà người ta, nên chạy trốn đến đây thôi.” Ông gì nghe thấy vậy, nhất thời giận run người, râu ria vểnh lên. “Cút cút cút, cút cho ông.” “Sư phụ đừng như vậy chứ, đây là anh em tốt của con, người lần trước cứu con chính là cậu ấy, con không thể thấy chết mà không cứu được.” Râu Quai Nón cười. “Vậy thì cút vào trong đi.”

Nghe vậy, ông già bớt giận, đi qua giúp đỡ lấy Tần Trạm, nhân tiện đặt ngón tay lên cổ tay Tần Tram.

Diệp Thành và Râu Quai Nón đều không chú ý đến, một luông linh khí của ông già truyền vào trong mạch đập trong cơ thể Tần Trạm, nhanh chóng lưu chuyển. “Thằng nhóc này nuốt Hóa Ma Đan đúngkhông, trên thế giới này vậy mà vẫn còn loại đan dược này sao?” Ông già nhíu mày, lẩm bẩm. "Sư phụ nói gì vậy?” Râu Quai Nón không nghe “Không có gì, vào phòng.”


Ba người đỡ Tần Trạm vào phòng. “Tuấn, thằng nhóc này bị thương không nhẹ, ta thấy chết chắc rồi, dứt khoát ném vào trong biển đi.” Ông già nói. “Sư phụ, người còn chưa chết đâu, thầy đừng có rủa cậu ấy như vậy chứ.” Râu Quai Nón gãi đầu nói. “Thương thành thế này, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, xương gãy hết, mạch máu đứt đoạn, sớm muộn gì cũng sẽ chết.” Ông già khẳng định nói. “Tôi thấy, thằng nhóc này không sống qua được tối nay đâu.” “Tiền bối, lời của ông cũng quá độc rồi.” Diệp Thành lau mồ hôi. “Ông đây nói luôn, cậu ta cả đời này cũng không thể tỉnh lại đầu, nếu như cậu ta muốn tỉnh lại...” Ông già cười lạnh một tiếng, vô cùng tự tin nói.


Tuy nhiên vào lúc này. “Tiền bối, tôi nghĩ tôi vẫn còn cứu được.”


Một giọng nói yếu ớt vang lên, Tần Trạm cười khổ.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK