Phùng Mặc cười khổ một tiếng.
Nhà họ Diệp, ông ta làm sao không biết, đó cấp bậc tôn tại?
Gia tộc đỉnh cấp nắm giữ ba tòa thành trì ở Bắc Vực, huyết mạch thượng cổ, vẫn kéo dài đến nay đều là Hào Môn Vọng Tộc.
Đừng nói là tu sĩ Bắc Vực, tu sĩ ở những nơi khác, cũng có một số ít người không biết nhà họ Diệp ở Bắc Vực.
Bay vào trong nhà họ Diệp, tu sĩ nhà họ Diệp nhìn thấy Tân Trạm đều cung kính hành lễ, dọc theo đường đi thông suốt không có bất kỳ người nào ngăn cản.
Trong lòng Phùng Mặc cũng không khỏi kinh hoang.
Thân phận và địa vị của Tân Trạm này, xem ra ở nhà họ Diệp cực kỳ không tầm thường.
Không chỉ có thể tùy bay ở Thành Thiên Dự, ngay cả nông cốt nhà họ Diệp cũng tùy ý ra vào, hơn nữa tộc nhân nhà họ Diệp còn phải hành lễ.
Loại đãi ngộ này thậm chí còn vượt qua trưởng lão rồi.
“Đạo hữu Tân cậu đừng đùa tôi, nhà họ Diệp thật sự muốn mời tôi làm khách, còn muốn luyện chế con rối?”
Âm thanh của Phùng Mặc hơi run rẩy, thân phận của Tân Trạm càng thần bí, càng làm ông ta cảm thấy khó tin.
“Lừa ông làm cái gì, đến nơi rồi.”
Tân Trạm và Phùng Mặc trước sau đi vào phòng nghị sự.
Mà Tân Trạm trước đó đã truyền âm, vì vậy những người cấp cao của nhà họ Diệp cũng đã ở phòng nghị sự trước.
“Vị này chính là đại sư Hoàng”
Diệp Phi Long cười đi lên phía trước, nhiệt tình kéo tay Phùng Mặc.
“Taôilà Tam trưởng lão nhà họ Diệp, vị này chính là Ngũ trưởng lão…
Diệp Phi Long lần lượt giới thiệu từng người, lúc Phùng Mặc còn đang choang trực tiếp kéo ông ta vào phòng nghị sự.
“Đại sư Hoàng đến rồi sao?”
Mà tiến vào trong đó càng làm cho Phùng Mặc không biết làm sao, bên trong vẻ mặt tươi cười đứng dậy nghênh tiếp, dĩ nhiên là tu sĩ độ kiếp cảnh, gia chủ nhà họ Diệp.
Phùng Mặc trong đầu nổ vang giống như đang nằm mơ.
Sau đó nói cái gì Phùng Mặc cũng không nhớ rõ, chỉ ngờ ngợ cảm giác nhà họ Diệp rất có hứng thú đối với đạo con rối, hơn nữa hai vị trưởng lão tuy rằng biết con rối, cũng không hiểu lắm nhưng vô cùng nhiệt tình.
Hàn huyên một lát liền bị mọi người chen chúc đi ra phòng nghị sự, đưa đến một sân tinh xảo nghỉ ngơi.
Nhìn cung điện xa hoa này, Phùng Mặc mũi đau xót suýt chút nữa rơi lệ.
Là một bậc thầy về con rối, chính mình cũng từng có loại đãi ngộ này.
So với tu sĩ đồng cấp bên, chính mình cũng là tâm thường nhất, là người không được để ý nhất, từ khi là tu sĩ cấp thấp bản thân đã là như vậy.
Ông ta vốn là cho rằng, tu vi nâng lên những người khác sẽ dần dần thừa nhận bậc thầy về con rối, cuối cùng sẽ tiếp thu mình, nhưng kết quả cho tới hôm nay vẫn như vậy.
Phùng Mặc vô cùng hưng phấn, vốn đã cho rằng chính mình nỗ lực một đời cũng không thể thay đổi hiện trạng đạo con rối, lúc này mới thu thập con rối ở xung quanh, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Kết quả đi tới nhà họ Diệp, không chỉ mấy vị cùng cấp trưởng lão xem ông ta là khách quý, thậm chí gia chủ cảnh giới độ kiếp cũng tự mình tiếp đón.
Bây giờ còn sắp xếp cho ông ta ở cung điện xa hoa như vậy, xem như khách quý mà đối xử.
Việc này làm cho Phùng Mặc như đang nằm mơ, cũng ra sự tín nhiệm của nhà họ Diệp với ông ta.