Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba tên tù nhân khác đã nhìn đến chết lặng.

"Thằng nhóc, rốt cuộc cậu đào đâu ra nhiều yếu thủ Hóa Cảnh như vậy." Tên tù nhân đầu bò nhìn thấy Tần Trạm lại lấy ra năm cái xác yêu thủ, thì không nhịn được hỏi.

"Hơn nữa vết thương cũng giống nhau, hình như bị giết cùng một lúc."

"Vài ngày trước tôi cảm thấy mặt đất chấn động mạnh, dường như đã xảy ra Thủ Triều." Một tên tù nhân khác nói

"Không lẽ thằng nhóc này đi săn yêu thủ lúc Thủ Triều sao?" Da đầu những người này đều tê dại.

Nhìn Tần Trạm liên tục lấy ra mấy chục cái xác của yêu thủ Hóa Cảnh, bộ dạng còn giống như không có giới hạn, ông lão da đen đã chịu thua triệt để rồi.

"Đừng đốt nữa, ông đây no rồi."

Nói xong, ông ta không nhịn được mà ợ lên một tiếng.


"Đến lượt tôi, tôi không thích ăn. Cậu đấm lưng cho tôi đi, chỉ cần ông đây thoải mái, thì xem như cậu qua." Tên tù nhân đầu bỏ có vẻ không kiên nhân, lập tức nói.

Tần Trạm cũng thấy rõ, những người này đều là tù nhân, hơn nữa tất cả đều bị xiềng xích trói buộc, nên cũng không thể đưa ra yêu cầu vô lý gì. Chung quy thì đến cả tự do cũng không còn, thế nên rất nhiều thứ cũng không thể làm được.

Suy nghĩ một lúc, Tần Trạm vung tay lên, trực tiếp lấy ra một con rối hình người.

"Thế nào? Định lấy thứ đồ chơi đó lừa bịp tôi?" Yêu thủ đầu bò lập tức không hài lòng, trừng mắt bò nói: "Con rối rác rưởi này không có sức lực, cậu biết chứ?"

"Tiền bối có thể thử trước rồi hằng nói." Tần Trạm cũng không tranh cãi, mỉm cười.

Anh vừa đưa tay ra, con rồi kia liền đi tới, đấm một cú lên lưng tên yêu thủ đầu bò.

Tên yêu thủ này đột ngột mở to hai mắt, cú đấm này xém chút nữa đã làm hắn gãy xương. Phải biết rằng hắn là yếu thủ Hóa Cảnh cấp 8, hơn nữa sức mạnh của cơ thể yêu thú vượt xa so với võ giả.

"Cậu... đây là con rối gì thế?" Anh

ta khiếp sợ nói. "Nếu như lực đạo của một con rối không đủ, ở chỗ tôi vẫn còn "

Tân Trạm vừa vung tay, lập tức trong phòng giam xuất hiện ba con rồi, từng con từng con lỏe lên hàn quang âm u.

"Đủ rồi đủ rồi." Yêu thủ đầu bò chịu thua hoàn toàn, điều khiển con rối đấm bóp cho anh ta, một lúc sau liền thoải mái rầm rì.

"Tiền bối, ông muốn làm cái gì?" Giải quyết xong người thứ hai, Tần Trạm lại nhìn về phía người thứ ba.

Thủ đoạn của Tần Trạm có thể nói là phong phú, đa dạng. Yêu cầu của hai người tuy không hề giống nhau, nhưng cuối cùng vẫn không làm khó được anh.

Bây giờ, không chỉ riêng phòng giam này, mà tất cả tù nhân trong nhà tù đều đã bị trấn áp.

Nhà tù sau núi Vấn Tông, không phải chỉ có mỗi Tần Trạm và Tổng Đức Ngọc dòm ngó. Trên thực tế, người lén lút vào đây theo dõi không hề ít.

Nhưng những người đó, thường là thú vui của đảm tù nhân, bao gồm cả ông lão da đen và yêu thủ đầu bò. Họ hoàn toàn lấy việc trêu đùa những người này làm niềm vui.

Nhìn những người này cuối cùng cũng tức tối, nhưng lại không biết làm thế nào rời đi, mọi người đều vô cùng vui sướng.

Nhưng không ngờ, lần này bọn họ lại đá trúng tắm sắt Tân Trạm vậy mà vô cùng bình tĩnh, thỏa mãn toàn bộ mọi thứ mà bọn họ sắp xếp.

"Tiền bối, những chuyện các ông muốn tôi làm, tôi đều đã hoàn thành. Bây giờ có thể nói rồi chứ." Tần Trạm lại nhìn ông lão da đen nói.

"Việc này..." Ông lão da đen có chút không phục, ông ta đảo mắt, tính toán giở trò gì đó một lần nữa.

Tần Trạm cười lạnh một tiếng, tâm niệm chuyển động Một ngọn lửa xanh lam u ám đột nhiên xuất hiện, lơ lửng trước mặt anh, tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

"Mong muốn của các tiền bối, tôi đều thực hiện rồi. Nhưng nếu các ông muốn đùa giỡn tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo."

Dưới ánh sáng màu lam, sắc mặt Tần Trạm lạnh lẽo quét qua bốn người.

Nói đạo lý, bản thân sẵn sàng phụng bồi. Nhưng muốn giở trò, thì đừng trách anh trở mặt.

Ngọn lửa u lam được chia thành bốn, lơ lửng trước mặt bốn người. Uy lực của ngọn lửa rất khủng khiếp, chập chờn bay vào mặt bọn họ, không gian bị đốt vặn vẹo đến biến dạng. Mặc dù được ngăn cách bởi không khí, ngọn lửa nóng rực vẫn khiến khuôn mặt họ bỏng rát.

"Tiền bối, tôi biết các ông không sợ chết, có lẽ cũng đoán được tôi không dám giết chết các ông."

Phía sau ngọn lửa, gương mặt của Tân Trạm phản chiếu ánh u lam, thản nhiên nói: "Nhưng tôi cam đoan, ngọn lửa này đủ để tra tấn các ông đau đớn đến tột cùng. Hơn nữa các ông cũng thấy thuật trận pháp của tôi rồi đấy, tôi có thể bảo đảm cho dù có người kêu cứu, cũng không có ai

nghe thấy được." "Tôi đối xử với bạn bè, đương nhiên là xin gì được nấy. Nhưng nếu như có người chơi tôi, lừa tôi, tôi cũng sẽ cho họ biết kết cục là thế nào."

Nghe vậy, sắc mặt những người kia đều thay đổi. Sự nguy hiểm ẩn chứa trong lời nói của Tần Trạm khá trắng trợn, hơn nữa bọn họ quả thực chưa từng nhìn thấy linh hỏa nào nguy hiểm như thế.

Bọn họ cảm thấy tóc gáy mình đều dựng đứng cả lên. Một khi ngọn lửa này rơi xuống, bọn họ sẽ bị nó nuốt chửng ngay lập tức, mùi vị đó tuyệt đối vô cùng khó chịu.

"Lão da đen, ông đừng có giả bộ ngu ngốc. Ông đây đến trễ, ông biết được cái gì, cứ nói với cậu ta." Trên trấn yêu thủ đầu bò toát mồ hôi, không nhịn được kêu lên.

"Đúng vậy, nếu thằng nhóc này đã thực hiện được yêu cầu của chúng ta, thì ông hãy nói cho nó nghe đi."

Hai người còn lại cũng lo sợ trong lòng, liên tục gật đầu.

Vốn dĩ bọn họ tính toán sẽ trêu đùa Tân Trạm, nhưng nhìn thấy ngọn lửa này thì có chút sợ hãi.

"Các ông nói đùa gì vậy, thắng nhóc này biến thái như vậy, ông đây nào dám trêu đùa cậu ta." Ông lão da đen cười khổ một tiếng, nhìn Tân Trạm nói: "Thu Minh Hỏa về đi, trông nó rất đáng sợ, tôi nói cho câu biết còn chưa đủ sao?"

"Tiền bối, tôi cũng chỉ đùa thôi."

Tần Trạm cũng cười cười, phất tay thu lại Minh Hỏa.

Nhưng đã thấy được dáng vẻ trở mặt của Tần Trạm, bốn người kia đều oản thâm không thôi, tin cậu mới là lạ.

"Người thanh niên áo trắng đó đi tới phòng giam trong cùng, có chiếc cửa lớn sơn màu đỏ."

Ông lão da đen chỉ vào một căn phòng giam ở phía xa nói: "Nhưng tôi nhạc nhở cậu, người đó không giống như chúng tôi. Tính tình ông ta có chút kì quái, cậu tốt nhất chú ý một chút

"Cảm ơn các ngài trưởng bối."

Tần Trạm cau mày, nhìn về phía

xa.

Chiếc cửa lớn màu đỏ không có một khe hở, ngăn cách với bên ngoài, giống như một khu biệt lập khác.

Xem ra, người chỉ ra vận mệnh của Tổng Đức Ngọc, đã được Vấn Tông chăm sóc rất đặc biệt.

Tân Trạm cất bước đi tới, rất nhanh đã đến trước cửa lớn. Từng đường trận pháp lại rầm rì nổi lên, trận pháp phòng ngự phía trước cửa lớn không phải chỉ có một cái, mà là ba cái

Nhưng Trần Trạm lại không hề lo lắng, chậm rãi thi triển phương pháp phá trận, phá vỡ toàn bộ ba trận pháp.

"Phía sau cửa sẽ có gì đây?"

Tần Trạm chuyển động tâm niệm, đẩy cánh cửa lớn màu đỏ, đi vào

trong đó.

"Lão da đen, thằng nhóc lần này thú vị không?"

Sau khi Tần Trạm rời đi, những tù nhân ở các phòng giam khác đều tỏ mò nhìn sang. Sau khi Tần Trạm bước vào phòng giam, đã khởi động một trận pháp che chắn, thế nên tất cả bọn họ đều bị ngăn cách bên ngoài, cái gì cũng không thể nhìn thấy.


"Thú vị? Thú vị cái đầu ông."


Ông lão da đen đặt mông ngồi xuống đất, trên trán vẫn còn ướt đẫm mồ hôi.


"Cái thằng ranh đó quá đáng sợ. Những thứ khác vẫn tốt, còn cái Minh Hỏa kia không biết rốt cuộc có lai lịch thế nào?"


"Cứ theo lệ cũ, xóa hết những ký ức không nên có trong đầu chúng tôi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK