Sau đó ông ta há cái miệng rộng rồi sức hút đột nhiên từ trong cơ thể tuôn ra giống như cá voi nuốt nước biển, nghìn vạn Nguyên Thần đều bị ông ta nuốt vào trong bụng ngay lập tức.
Từng linh khí từ trong cơ thể của Tố Thế tuôn ra ngoài, khí tức của ông ta nhanh chóng khôi phục rồi lại lần nữa đạt tới cảnh giới trước đó.
“Thực sự là súc sinh” Như Ý Tiên Tôn tức giận mắng.
Đôi mắt của Tân Trạm cũng trở nên lạnh lẽo, những Nguyên Thần kia đại biểu cho hơn nghìn tính mạng của tu sĩ.
Nhà họ Sài giết hơn nghìn người để nuôi ma đầu chồng chất tội ác này sao.
Tố Thế Ma Tôn vậy mà không bị thương tí nào.
Đám người Liễu Mộng lại cảm thấy quá sợ hãi, vô cùng lo lắng cho Tân Trạm.
Tân Trạm đã phải trả giá rất nhiều mới có thể chém giết Tố Thế gần như là hoàn mỹ, nhưng bây giờ lại lợi dụng Nguyên Thân mà nhà họ Sài đã góp nhặt mấy nghìn năm để khôi phục trở lại.
Lần này Tân Trạm làm thế nào thắng được.
“Đáng tiếc, cơ thể của Sài Chính Đạo không phù hợp bằng cơ thể trước đó của tôi, hơn nữa lại thiếu khuyết thời gian dung hợp, nhưng mà cũng đủ để đối phó với hai người này”
Tố Thế lạnh lùng đảo mắt nhìn Tân Trạm rồi vung tay lên.
Một luồng gió kỳ lạ phần phật thổi qua toàn bộ không gian trong tích tắc.
Nháy mắt giữa trời đất đột nhiên trở nên yên lặng, âm thanh Nhiếp Phong Đình kêu đau biến mất.
Toàn bộ không gian được bao phủ bởi màu sắc mờ ảo.
“Không đúng”
Tân Trạm bỗng nhiên đảo mắt nhìn bốn phía, Như Ý Tiên Tôn cũng lại lần nữa tràn vào trong cơ thể của anh “Thánh Nhân Chỉ Quyền”
Tân Trạm khẽ quát, quyền mang bức xạ ra bốn phương tám hướng.
Ầm ầm, không gian chấn động, đám người Liễu Mộng ở phía xa, cung điện đổ nát ở trên mặt đất, tất cả đều dập dờn rồi lập tức tan biến.
Mọi thứ xung quanh anh lập tức thay đổi hình dạng rồi trở thành một không gian hoang vu mà mịt mờ.
“Là huyễn thuật” Như Ý Tiên Tôn trầm giọng nói.
Trong lòng Tân Trạm cũng cảm thấy sợ hãi, không biết từ khi nào họ đã bị huyễn thuật này vây quanh.
“Ha ha, Như Ý ông không ngờ phải không, cuối cùng bản tôn sẽ dùng thủ đoạn mà ông am hiểu nhất để tiễn ông lên đường.
Sâu thẳm trong màn sương u ám có tiếng cười lớn vang lên.
“Tố Thế, đừng giả thần giả quỷ, có gan thì ra đây gặp tôi”
Như Ý Tiên Tôn lạnh lùng nói.
“Ông tưởng rằng tôi không dám sao?”
Sau đó Sài Chính Đạo chậm rãi bay ra từ nơi trước đó âm thanh phát ra.
Nhưng mà lúc này trên khuôn mặt của ông ta đã tràn đây vẻ bướng bỉnh và ngang ngược của Ma Tôn, hiển nhiên đã hoàn toàn nhập vào người của Sài Chính Đạo.
“Ông quả nhiên đã khôi phục” Như Ý Tiên Tôn trầm giọng nóI.
Ông ta và Tân Trạm đều cảm thấy nặng nề ở trong lòng.
Hai người đã tiêu tốn rất nhiều tiên khí, vốn dĩ định giành chiến thắng bằng một đòn nhưng bây giờ đã bỏ lỡ cơ hội.
Tố Thế Ma Tôn này hiểu rõ lá bài tẩy của họ, lần này sợ là sẽ càng trở nên khó khăn.
“Bản tôn sẽ không bị một hòn đá đánh ngã hai lần” Khuôn mặt Tố Thế Ma Tôn tràn đầy vẻ châm chọc nói.