Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Tần Trạm chậm rãi thoát ra khỏi tiềm thức, anh cười nhạt.

Ảnh kiếm khí đã không còn, tảng đá lớn như ngọn núi này ở trong tay anh chỉ như một món đồ chơi.

Tân Trạm dùng sức ném lên, tảng đá lớn cứ thế bị anh ném đến giữa không trung.

Trong nháy mắt, cả hiện trường yên lặng như tờ.

Mọi người vô cùng sợ hãi, không thể tin nổi những gì trước mặt.

Thứ mà lúc trước không ai có thể nâng lên được, lúc này lại bị Trạm ném đi như ném một bao cát.

Chấp sự bất ngờ đến mức mồm, trong đầu nổ bùm một tiếng.

Chuyện này sao có thể.

Hắn ta biết, trong tảng đá này có kiếm ý do trưởng lão đưa vào, chỉ cần kiếm ý này còn tồn tại thì sẽ không có ai nâng tảng đá này lên được.

Bất chợt mọi người hoan hồ ầm ĩ, không ít võ sư nhìn về phía Tần Trạm, khuôn mặt họ đỏ lên, đầy vẻ sùng bái, thậm chí có người đã ướt vành måt.


“Giới võ thuật chúng ta không hề thua kém

“Đúng vậy, trong giới ẩn chứa người tài, chúng ta cùng có cường

Có người hét lớn lên, lời nói hùng hồn, khiến cho mọi người lại hò hét thêm lần nữa, trút hết mọi kiềm nén trước đó.

Ầm ầm!

Tảng đá ban nãy bị Tần Trạm vứt lên rơi xuống mặt đất vang lên một tiếng thật lớn, như thể đồng thời phá nát sự giễu cợt trước đó. “Thấy không, người tài trong giới võ thuật của chúng tôi hoàn toàn có tư cách đến tiền cung, mau đưa số nhà cho ông đây.” Diệp Thành cười to, anh ta bước đến trước người chấp sự đang có sắc mặt vô cùng khó coi kia, anh ta vươn tay nói.

“Hừ, mấy người có gì mà vui vẻ, người có tư cách đến tiên cung cũng không phải mấy người.” Chấp sự hừ lạnh một tiếng, lấy ra một tấm thẻ ngọc, sau đó cười giễu cợt những người khác.

“Ai nói họ không có tư cách?” Tần Trạm nói.

“Các vị, tôi nghĩ các vị nên thử nâng tảng đá này lại, biết đầu sẽ có bất ngờ.

Tân Trạm nói, vẻ mặt anh hiện lên sự cổ vũ, khiến những võ sư khác có chút tự tin.

“Mấy người nhớ cẩn thận một chút, lỡ như bị đè chết thì Vấn Tông của chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu.” Chấp sự cười lạnh một tiếng, nói.

“Người anh em, tảng đá này có gì lạ không?” Một người đàn ông cao lớn có hơi bất ngờ, đi đến hỏi Tân Tram.

“Đây chỉ là một tảng đá lớn, không có gì quái lạ có, có đúng không.” Tần Trạm mim cười, sau đó nhìn sang chấp sự

“Đúng, tất nhiên là vậy.” Chấp sự nuốt nước bọt một cái, miễn cưỡng nói.

“Ha ha, vậy ông đây không tin mình nhắc không nổi tảng đá này.”

Trong mắt người đàn ông cao lớn hiện lên một tia sáng, hắn ta cười to rồi bước đến, hai tay hắn ta dùng sức nâng tả đá lên khỏi mặt đất.

“Tôi cũng muốn thử.”

Có người đàn ông cao lớn kia thử trước, rất nhiều võ giả cũng lung lay, ai nấy dồn dập nhau thử nghiệm. Thậm chỉ có một ít người tu vi chỉ đạt đến cảnh giới Hóa Cảnh, vẫn chưa lên đến hàng thứ năm của võ giả cũng bước đến, sau đó bọn họ phát hiện tảng đá này thật nhẹ

Tần Trạm cười giễu cợt một tiếng, tảng đá đã mất đi kiếm ý thì chỉ như một vật trang trí.

“Tiểu Lục, con thử đi.”

Một võ giả đạt cảnh giới Hóa Cảnh sau khi thử xong thì chỉ vào đồ đệ Đại Vũ Tông của mình.

“Sư phụ, con có thể không?” Đại Vũ Tông kia có hơi lo lắng đi đến, sau đó dốc hết sức mạnh thử nâng tảng

đá. “Đại Vũ Tông cũng làm được, mọi người đều đến trải nghiệm cảm giác được đến biệt viện Tiên cung đi.” Tân Trạm hét lên, càng khiến nhiều người đến thử hơn.

“Ông đây cũng phải đến thử nơi ở ẩn của những nhân vật lớn kia mới được, xem xem nơi đó như thế nào.”

“Ha ha, đây là nơi hội hợp của những võ giả chúng ta, đều nằm trong địa bàn của chúng ta, cứ thoải mái đi.”

Mọi người náo loạn tưng bừng, ai nấy đều dồn dập ùa về chỗ tảng đá, giống như đang tranh cướp đồ với nhau. Lúc này, người chấp sự của Vấn Tông đã trợn mắt há hốc mồm vì hoảng sợ.

“Tôi nhớ anh đã nói, chỉ cần chúng tôi có bản lĩnh thì có thể đến biệt viện Tiên cung.” Tần Trạm bước đến trước mặt chấp sự đòi thẻ ngọc.

Gương mặt của chấp sự đỏ lên, không ngờ câu nói đùa của mình lại thành sự thật.

“Có chuyện gì thế, mấy người đang làm gì đó!”

Lúc này, một bóng người từ xa bay đến quát to một tiếng như sấm vang, chấn động đến mức màn nhỉ của mọi người đau nhói lên, trong nháy mắt, mọi người đều yên tĩnh lại.

Chỉ thấy một người thanh niên trẻ tuổi, gương mặt hiện lên nét kiêu ngạo đáp xuống bên cạnh chấp sự.

Tất cả người của Vấn Tông đều hành lễ với anh ta.

“Người kia là ai thế, nhìn thật ngầu.” Diệp Thành nói.

“Cậu không biết anh ta à?” Người đàn ông cao lớn kia nhỏ giọng nói: “Là Triệu Tân Đông, là một trong bảy Đại Chuẩn Thánh Tử của Vấn Tông”

“Chuẩn Thánh Tử? Đó là gì?” Diệp Thành bất ngờ, anh ta chỉ từng nghe qua Thánh Tử, chứ chưa từng nghe qua Chuẩn Thánh Tử

“Cái này mà mấy cậu cũng không biết à.” Người đàn ông cao lớn nhìn ba người Tần Trạm bằng ánh mắt hứng thủ, rồi cười khổ một tiếng.

“Đừng tưởng Vấn Tông chỉ có bảy vị Thánh Tử, thực tế thì bảy vị Thánh Tử cũng không cố định, mà trong số những cường giả này, ngoại trừ bảy vị Đại Thánh Tử ra thì còn có bảy vị Chuẩn Thánh Tử, những người này được tuyển lựa hàng năm, bảy vị Thánh Tử đứng đầu, sau đó là bảy vị Chuẩn Thánh Tử.”

“Vậy Triệu Tân Đông này cũng rất mạnh nhỉ.” Diệp Thành nói. “Đâu phải chỉ rất mạnh, nếu không phải lần quyết đấu trước đó anh ta đụng phải Trương Quốc Tuấn, thì có lẽ đã là một trong bảy vị Đại Thánh Tử.”

Người đàn ông cao lớn vừa lo lắng vừa nói: “Anh ta đã đến rồi, chỉ e rằng sắp xảy ra chuyện lớn.”

“Cậu Triệu, ngài đến thì tốt quá rồi.” Người chấp sự đang vô cùng đau đầu, vội vàng nói lại hết đầu đuôi mọi chuyện cho anh ta nghe.

“Kiếm ý trong tảng đá xảy ra chuyện?”

Triệu Tân Đông nhíu mày, anh ta vươn tay nằm vào hư không một cái, tảng đá kia lập tức bay lên, rơi xuống ngay bên cạnh anh ta.

Anh ta đưa tay lên cảm nhận một chút, chân mày càng nhíu chặt hơn, sau đó dùng sức.

“Am!”

Tảng đá bị nội lực của anh ta đánh nát, vô số đá vụng bay khắp trời. Anh ta vung tay lên, một trận gió mạnh hóa thành một luồn gió, thổi tất cả đá vụn thành tro bụi.

Nhất thời có vài người lên tiếng, đám đông cũng theo đó mà ồn ào lên.

“Anh đánh nát tảng đá này rồi thì sao chúng tôi kiểm tra được nữa? Có một võ giả khó chịu nhìn Triệu Tân Đông, nói.

“Tảng đã đã có vấn đề, tất nhiên phải kết thúc kiểm tra.” Triệu Tân Đông lạnh lùng nói: “Ai còn muốn thử lại, có thể tìm tôi so tài ”

Trong lúc nói chuyện, Triệu Tân Đông đột nhiên phát ra uy áp mạnh mẽ, khiến cho mọi người có cảm giác nghẹt thở, ai nấy đều dồn dập lùi lạ.

Triệu Tân Đông lạnh lùng liếc mắt nhìn qua mọi người, những võ gia đều cúi thấp đầu xuống, không dám đối mắt với anh ta.

“Cậu chủ, vậy phải làm gì với những thẻ ngọc trước đó?” Chấp sự

Từ hỏi.

“Hủy bỏ thẻ ngọc, những tên rác rưởi bên ngoài này nếu đến được biết viện Tiên cung thì còn ra thể thống gì nữa.” Triệu Tân Đông lạnh nhạt lên tiếng: “Có điều, nể tình mấy người cực khổ chờ đợi, tôi có thể tặng cho mấy người một viên Ngưng Thần đan, coi như là bồi thường.

Anh ta nhìn mọi người nói: “Nếu có ai không hài lòng thì có thể tiếp tục đến biệt viện Tiên cung, thế nhưng các người phải suy nghĩ kỹ hậu quả.”

Giọng nói của anh ta lạnh lẽo như bằng tuyết nghìn năm, lạnh buốt đến thấu xương, bên trong cũng tràn ngập sự uy hiếp.


Triệu Tân Đông vừa xuất hiện thì cục diện đã bị thay đổi, muốn lật đổ mọi thứ trước đó.


“Ha ha, uy thế của cậu Triệu đây thật lớn, cậu định ức hiếp giới võ giả chúng ta à?”


Tần Trạm nghe thế, cười mỉa một tiếng bước ra.


“Cậu là ai?” Triệu Tân Đông nhìn Tân Trạm, lạnh lùng nói: “Dám mở miệng bôi nhọ Chuẩn Thánh Tử, nếu cậu không nói được lý do rõ ràng, tôi sẽ giết cậu ngay lập tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK